TẬP VIỆN
NHẬT KÝ LINH MỤC: NGÀY GIÃN CÁCH THỨ 3
NHẬT KÝ LINH MỤC: NGÀY GIÃN CÁCH THỨ 3
Sài Gòn, ngày 03.06.2021
Sau khi lệnh giãn cách được ban hành, tôi ra đóng cổng nhà thờ mà lòng buồn man mác, tôi nhớ đến các giáo dân trong xứ của tôi, những ông bà lão ngày ngày đi lễ, những anh chị hay lần hạt ở Đài Đức Mẹ mỗi sáng,...bây giờ chỉ có mình tôi trong khuôn viên này với Thánh Thể ở trong nhà tạm.
Ngày thứ 3 sau giãn cách, tôi vẫn thức dậy lúc 4 sáng giờ như mọi ngày, đọc kinh Nhật tụng và qua nhà thờ dâng lễ...một mình. Tôi mở một cánh cửa chính ở tiền đường dù biết không có ai đi lễ. Trong nhà thờ lúc này chỉ có một chùm ánh sáng duy nhất chiếu từ trần nhà, phủ xuống thánh giá và bao quanh bàn thờ. Tôi chầm chậm dâng lễ như mọi khi, đọc Tin mừng xong tôi ngồi lặng thinh suy niệm, Lời Chúa thì thầm trong trí tôi: anh em còn quý hơn muôn vàn chim sẻ và hoa huệ ngoài đồng, tôi cầu xin Chúa giữ gìn nhân loại giữa cơn đại dịch này.
Gấp sách lễ, tôi hôn bàn thờ kết thúc, khi vừa ngước lên tôi chợt thấy một người đàn ông đứng trước cổng nhìn vào, ông làm dấu thánh giá rồi quay đi. Tôi không biết ông đã đứng đó từ bao giờ, nhưng trong lòng tôi bỗng rạo rực một niềm vui, một niềm an ủi vừa lướt qua hồn tôi.
Dâng lễ xong, tôi dạo trước ra sân nhà thờ, đi tới Đài Đức Mẹ, đứng lặng nhìn tượng Mẹ Sầu Bi rồi thì thầm cầu xin cho Sài Gòn thân thương. Hoa đã héo hết, mấy nhánh huệ ủ rũ trong bình, mấy ngọn nến đã tắt tự bao giờ, cháy đen tận gốc, chỉ còn chiếc đèn dầu nhỏ trên cao vẫn đang lung linh dâng hiến chút ánh sáng nhỏ nhoi của nó, may mắn thay nó còn một chút dầu cuối cùng. Tôi loay hoay tìm bình dầu rồi châm vào đèn, cẩn thận đậy lại bằng chụp thủy tinh. Dọn dẹp hoa tàn xong, tôi đi vào nhà xứ khi những ánh nắng đầu tiên của ngày mới vừa chiếu xuống sân nhà thờ.
14h30´ chuông điện thoại vang lên, ông chủ tịch hội đồng mục vụ giáo xứ gọi báo tin gần nhà thờ có ca nhiềm Covid, ông lo lắng và nhắc tôi cẩn trọng. Tắt điện thoại, lòng tôi nặng trĩu, nhiều bệnh nhân có lẽ là giáo dân của tôi. Tôi khoác áo sơ mi vào rồi đi dạo ra cổng. Đường phố im lìm, lâu lâu có vài anh áo xanh xe Grab lướt qua, không có tiếng còi xe như mọi khi, mọi thứ thật im lìm như chiều 30 Tết. Năm nay mùa mưa đến sớm, mới 3 giờ chiều mà bầu trời đã tối tăm vì những đám mây xám xịt, gió từng cơn thổi qua làm hàng cây sao rung lên và trút những bông hoa xuống sân, chúng xoay tròn và trải khắp mặt đất. Bỗng nhiên có một chiếc xe hơi ngừng lại trước cổng, một anh thanh niên ăn mặc sang trọng bước ra khỏi xe. Thấy tôi đang đứng ngay trong cổng, anh hỏi:
- Có phải linh mục không ạ?
- Vâng. Tôi là linh mục.
- Con từng được rửa tội ở nhà thờ này, mẹ con bên Mỹ báo về bà đang nhập viện vì nhiễm Covid, bà xin con đến nhà thờ cầu nguyện cho bà.
Dù không muốn nhưng tôi không nén được tiếng thở dài, nhìn người thanh niên có khuôn mặt lo lắng, tôi cũng nặng lòng bồi hồi. Anh ấy nói tiếp:
- Con được rửa tội và vài lần chở mẹ đi lễ ở đây. Sau khi đưa mẹ qua Mỹ định cư cùng với em gái thì con cũng không còn tới nhà thờ nữa. Nay mẹ con đang bệnh nặng, bà chỉ xin con tới nhà thờ đọc cho bà vài kinh, xin cho bà bình an. Trên đường đến đây con cố nhớ lại mấy kinh nguyện mẹ từng dạy nhưng thú thật con không còn nhớ gì. Gặp cha ở đây thật may, à con không xin xưng tội, nhưng xin cha cầu nguyện cho mẹ con.
Anh cúi đầu thành khẩn, mắt anh đỏ lên và rươm rướm.
Anh hướng về Đài Đức Mẹ, đọc chầm chậm Kinh Kính Mừng trên smartphone, tôi cũng đọc theo anh. Đọc xong, anh thinh lặng một hồi, làm dấu thánh giá thật nhanh rồi cúi đầu chào tôi và lên xe ra về.
Chiếc xe đi vào vòng xoay ngã sáu và mất dạng, cơn mưa bỗng trút xuống dữ dội, tôi bước thật nhanh vào nhà xứ nhưng đã ướt hết, xem ra trời cũng cảm động về tấm lòng của anh thanh niên kia. Đức tin dường như đã tàn lụi trong lòng nhưng anh lại được đức tin của người mẹ khơi lên. Khi người ta không còn cậy dựa vào tiền bạc hoặc bất cứ thứ gì, họ mới biết Chúa là nơi duy nhất có thể trợ giúp họ. Cơn mưa chiều cứ rả rích tới tối, ngồi trong phòng mà tôi miên man nghĩ tới bao người có đức tin và đang tha thiết cầu nguyện giữa cơn hoạn nạn, họ biết họ cần Chúa như thế nào.
Fr. Martin Nguyễn Thanh Nghị O.Cist
Đan viện Phước Hiệp
-
THÁNG MƯỜI MỘT: VIẾNG NGHĨA TRANG, NGHĨ SUY VỀ SỰ CHẾT (05/11)
-
Hồi ký: VỊ HIẾN SINH CUỐI CÙNG (19/01)
-
„VÔ DUYÊN“ HAY „HỮU DUYÊN“? (28/05)
-
ĐƯỜNG NÀO CHÚNG TA ĐI? (18/05)
-
TÌNH YÊU & TÌNH NGƯỜI (16/05)
-
Tản mạn: TÌM TƯƠNG LAI CHO QUÁ KHỨ (06/05)
-
Năm mới, đồ cũ: Thế hệ trẻ Laudato Sì (21/01)
-
Tản mạn: XUÂN CUỘC ĐỜI (Lm. Hiền Lâm) (31/12)
-
“Lòng Trung Tín – Món Quà Quý Nhất” Giỗ một năm của Alan Rickman và bài học từ nhân vật Severus Snape (Martin OCist) (14/01)
-
Truyện ngắn TUỔI TRẺ - TÌNH YÊU - ƠN GỌI (Martin OCist) (16/09)