Suy niệm
TÌNH YÊU & TÌNH NGƯỜI
TÌNH YÊU & TÌNH NGƯỜI
Lam Châu
Một ngày mùa hè nóng nực, tình cờ gặp em, một người chưa hề quen biết, không phải trên mảnh đất hình chữ S mà ở một phương trời xa. Sau đôi lần nói chuyện, cuối cùng cũng hiểu chút ít … về em. Góp nhặt những mảnh vụn của câu chuyện, tôi có đôi điều suy nghĩ về tình yêu và tình người, xem đây như một lời động viên gửi đến em.
Mọi tương quan giữa người với người nếu không xuất phát bởi tình yêu thì cũng có chung cội nguồn là tình người, bởi tình yêu được xây dựng trên nền tảng là tình người và có khi ngược lại. Tình người hay tình thương, còn được hiểu là tình bác ái, nghĩa là lòng yêu thương trải rộng, yêu thương hết mọi người, không trừ ai. Tình yêu thì có khác chút đỉnh. Ngoại trừ tình yêu dành cho Thượng Đế, cha mẹ, anh chị em thân thuộc, bất cứ khởi đầu nào của tình yêu nam nữ, đều có sự gặp gỡ, dù là trực tiếp hay gián tiếp, sau đó phát sinh tình cảm, rồi chuyển thành tình yêu.
Và em, vì là con gái, mang trong mình con tim khát khao của tuổi trẻ, cũng muốn yêu và được yêu. Nếu con cá cần môi trường nước để sống và để khám phá, thì con người cũng cần tình yêu làm chất xúc tác để tồn tại. Rồi bỗng một ngày đẹp trời, em bước vào thế giới yêu. Rất có thể ngày hôm đó tiết xuân dịu mát, hoa nở tươi, thoảng áng mây chiều đong đưa…em tìm được nửa kia của mình, thế là „cảm“, rồi yêu. Khoảng thời gian đó, đối với em, chắc chắn rất đẹp, rất lãng mạn, mọi thứ dường như trở nên dễ thương, lung linh, sắc thắm…
Nhưng tiếc thay, mọi sự đều có thể diễn ra trong thời gian. Vì con người chỉ có thể biết được quá khứ, không rõ ở thời điểm hiện tại, càng mù mờ ở „thì“ tương lai! Ai cũng biết tình yêu vốn cao quý, nếu không biết trân trọng, gìn giữ, tình yêu sẽ dần dần vuột khỏi tầm tay. Có thể do hoàn cảnh đưa đẩy hay một tác nhân ngoại cảnh nào đó, nhưng cũng có thể do lòng người toan tính, do dự hay trong tình trạng „tiến thoái lưỡng nan“, thế là đành ngậm ngùi nhìn tình yêu nói lời tạm biệt. Tình yêu đi rồi, tình người có còn được gọi tên?!
Em, một cô gái vui tính, giờ phảng phất nỗi buồn, như con bướm chưa kịp khoe sắc trong chiều xuân đã gặp cơn mưa xối xả buổi trưa hè, thế là tình hết, lòng đau…Nhưng cũng rất may, người ta nói: thời gian là phương thuốc có thể chữa lành mọi vết thương, điều này thật ứng nghiệm với em. Cứ một khi ta đánh mất một cái gì đó, ta lại nhận được một hay nhiều điều khác. Tuy nhiên, trong tình yêu không ai áp dụng mệnh đề „biện chứng pháp“, vì nếu cứ xây dựng tình yêu theo logic biện chứng, con người chẳng bao giờ tìm kiếm và sở hữu được tình yêu đích thực.
Phải chăng, cứ kinh qua một sự kiện, ta có thêm một kinh nghiệm để sống, dù đây chỉ là điều bất đắc dĩ thôi, chứ chẳng ai lấy đời mình ra làm thí nghiệm?! Từ giả thiết này, qua những gì đã xảy ra với em, tôi nhận ra được em đã nhìn đời và nhìn người cách cẩn trọng hơn, nhưng cũng bao dung hơn, sâu sắc hơn. Mỗi bài học của cuộc đời, dầu muốn dầu không, ta không mua, cũng không trả bằng tiền, nhưng phải trả bằng nhiều thứ khác quý giá hơn, không tiện nói ra, nhưng ai cũng có thể thấu hiểu…
Từ những điều đã suy nghĩ trên, tôi muốn nói với em mấy điều:
- Cuộc đời như dòng sông, có lúc trong, lúc đục, có lúc uốn quanh, có khi lại xuôi một dòng. Có thể tình yêu cũng vậy, cho dù chảy như thế nào, nhưng vẫn ước mong cho dòng sông tình yêu của em cứ chảy mãi và đừng bị ngắt quãng bởi ai đó cố tình chia cắt hay đắp đập, ngăn sông.
- Có thêm một người trong cuộc đời, em có thêm một người để yêu thương, nhưng nếu thiếu đi một người, cuộc sống vẫn tiếp diễn, và không có nghĩa đời em không còn đáng sống.
- Có nhiều cơ hội trong cuộc đời, chỉ sợ em không nhận ra để đón lấy.
- Có nhiều người tốt để yêu thương, chỉ sợ em không đủ kiên nhẫn để tìm kiếm.
- Có nhiều người quan tâm, yêu thương, chia sẻ những vui buồn với em, chỉ sợ em không biết họ để nói lời cám ơn…và còn nhiều điều nữa để em khám phá mỗi ngày.
Cuối cùng, chúc em hiểu được ý nghĩa của câu trong bài hát „Tình yêu, tình người“: „Nếu phải mất tất cả những gì tôi đang có, thì với TÌNH YÊU, tôi làm lại từ đầu“…
-
THÁNG MƯỜI MỘT: VIẾNG NGHĨA TRANG, NGHĨ SUY VỀ SỰ CHẾT (05/11)
-
NHẬT KÝ LINH MỤC: NGÀY GIÃN CÁCH THỨ 3 (04/06)
-
Hồi ký: VỊ HIẾN SINH CUỐI CÙNG (19/01)
-
„VÔ DUYÊN“ HAY „HỮU DUYÊN“? (28/05)
-
ĐƯỜNG NÀO CHÚNG TA ĐI? (18/05)
-
Tản mạn: TÌM TƯƠNG LAI CHO QUÁ KHỨ (06/05)
-
Năm mới, đồ cũ: Thế hệ trẻ Laudato Sì (21/01)
-
Tản mạn: XUÂN CUỘC ĐỜI (Lm. Hiền Lâm) (31/12)
-
“Lòng Trung Tín – Món Quà Quý Nhất” Giỗ một năm của Alan Rickman và bài học từ nhân vật Severus Snape (Martin OCist) (14/01)
-
Truyện ngắn TUỔI TRẺ - TÌNH YÊU - ƠN GỌI (Martin OCist) (16/09)