Suy niệm

Chúa Nhật XV TN, B, Mc 6,7-13: Ra đi loan báo Tin Mừng

Chúng ta ra đi loan báo Tin Mừng không phải do ý riêng của chúng ta, mà là được “sai đi”. Chúng ta được Chúa sai đi và lãnh nhận sứ mệnh từ nơi Chúa, trong luồng gió của Thánh Thần, điều quan trọng là chúng ta “dám” ra đi loan báo Tin Mừng hay không? Chúng ta có dám ra đi loan báo Tin Mừng với sự khó nghèo khiêm tốn, buông bỏ tất cả những gì là tham vọng cá nhân hay trần thế không?

 

 

 

RA ĐI LOAN BÁO TIN MỪNG

(Mc 6,7-13)

 

M. Giuse Tuấn

 

Là Kitô hữu, là con của Chúa, chúng ta được Chúa mời gọi ra đi loan báo Tin Mừng. Bởi vì, Thiên Chúa muốn cho mọi người nhận biết chân lý và được cứu độ nhờ việc tin vào Đức Giêsu Kitô (x. 1Tm 2,4). Chúng ta may mắn được làm con Chúa, được nhận biết Chúa Kitô và tin vào Người. Niềm vui này cần phải được chia sẻ cho người khác để họ cũng có cơ hội để nhận biết và tin vào Chúa Kitô như chúng ta.

 

Do đó, chúng ta được mời gọi ra đi loan báo Tin Mừng của Chúa. Công Đồng Vatican II trong Sắc lệnh Ad Gentes định nghĩa rằng: “Bản chất Giáo Hội là truyền giáo”. Cho nên Giáo Hội càng phải tích cực truyền giáo và tiếp tục sứ vụ này một cách hăng say hơn nữa. Vì truyền giáo là một việc cấp bách và rất cần thiết. Chúng ta cần phải ra đi để loan báo Tin Mừng cho những người xung quanh chúng ta.

 

Vậy loan báo Tin Mừng là gì? Loan báo Tin Mừng là loan báo Lời của Chúa. Ngày hôm nay chúng ta cần phải ra đi và chia sẻ Tin Mừng cho những người chưa tin và nhận biết Chúa. Ra đi loan báo Tin Mừng vì “lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít”. Thế giới mênh mông, Giáo Hội vẫn còn là một con thuyền nhỏ trên biển cả nhân loại. Giáo Hội vẫn ước mong làm sáng tỏ Tin Mừng trên khắp thế giới. Mỗi người Kitô hữu chúng ta phải cảm thấy bị thôi thúc ra loan báo Tin Mừng của Thiên Chúa cho mọi người.

 

Tuy nhiên, trước một thế giới rộng lớn và hiện đại với khoa học tân tiến như hiện nay, xem ra chúng ta quá nhỏ bé, chúng ta quá lạc hậu, chúng ta cảm thấy mình như bị bất lực, chẳng có giá trị gì, làm sao “loan báo Tin Mừng” cho Chúa?

 

Chúng ta nhỏ bé đó là điều hiển nhiên, nhưng chúng ta không làm gì một mình. Một mình, chúng ta chỉ là hạt cát nhỏ, nhưng chúng ta là Giáo Hội. Chúng ta làm theo Giáo Hội, với Giáo Hội và trong Giáo Hội, nghĩa là với tất cả anh chị em chúng ta. Câu hỏi đặt ra là, chúng ta có thể loan báo Tin Mừng cho Chúa bằng cách nào? Để trả lời câu hỏi này, Đức Giáo Hoàng Biển Đức XVI dạy chúng ta như sau: “Loan báo Tin Mừng là cử hành phụng vụ. Nghĩa là truyền giáo bằng việc cử hành cách bí tích, đọc kinh, cầu nguyện hằng này. Bởi lẽ, Dân Chúa được hình thành nhờ việc cử hành và tham dự các bí tích. Mỗi người chúng ta được mời gọi mỗi ngày, mỗi Chúa Nhật đến tham dự thánh lễ và cử hành các bí tích, đọc kinh cầu nguyện, lắng nghe Lời Chúa. Qua việc tham dự phụng vụ, chúng ta gặp gỡ và sống thân tình với Chúa Kitô, nhờ đó, chúng ta được Lời Chúa và Thánh Thể nuôi dưỡng. Một người Kitô hữu đích thực là một người siêng năng tham dự các bí tích. Không thể là Kitô hữu nếu ngày Chúa Nhật họ không đến nhà thờ.”

 

Hơn nữa, Chúng ta ra đi loan báo Tin Mừng không phải do ý riêng của chúng ta, mà là được “sai đi”. Chúng ta được Chúa sai đi và lãnh nhận sứ mệnh từ nơi Chúa, trong luồng gió của Thánh Thần, điều quan trọng là chúng ta “dám” ra đi loan báo Tin Mừng hay không? Chúng ta có dám ra đi loan báo Tin Mừng với sự khó nghèo khiêm tốn, buông bỏ tất cả những gì là tham vọng cá nhân hay trần thế không?

 

Bài Tin Mừng hôm nay đòi hỏi chúng ta ra đi rao giảng Tin Mừng với bàn tay trắng, Bởi vì Chúa Giêsu nói: “Không được mang gì khi đi đường, chỉ trừ cây gậy; không được mang lương thực, bao bị, tiền đồng để giắt lưng, được đi dép, nhưng không được mặc hai áo” (Mc 6,8-9). Như thế, chúng ta lên đường với tất cả sự nhẹ nhàng. Càng nhẹ nhàng thì càng dễ thi hành sứ mạng. Tuy nhiên, sự nhẹ nhàng này thật là một thách đố không hề dễ chút nào. Khi người tông đồ phải lên đường với hai bàn tay trắng, không có lộ phí, không có lương thực dự trữ, lúc đó họ phải hoàn toàn lệ thuộc vào lòng nhân hậu của Thiên Chúa và lòng tốt của tha nhân. Ra đi tay trắng như thế là chấp nhận đủ mọi bất trắc có thể xảy ra dọc đường, nhưng cũng là đặt mình thường xuyên dưới sự quan phòng của Chúa. Chính Chúa lo mọi sự cho chúng ta, để chúng ta chuyên tâm lo việc của Chúa. Sự an toàn của tôi không dựa vào những phương tiện trần thế, nhưng vào chính Thiên Chúa.

 

Tuy nhiên, trong thực tế công cuộc loan báo Tin Mừng, chúng ta quá luộm thuộm nhiều thứ không phải là Chúa. Chúng ta vẫn mang theo “con người cũ” của chúng ta. Do đó, chúng ta cần phải thay đổi, tẩy xóa tất cả những gì có thể ngăn cản lời Chúa. Người tông đồ càng vâng phục ý Chúa mới có thể chuyển thông sứ điệp của Chúa.

 

Qua bài Tin Mừng hôm nay chúng ta thấy, xưa kia Chúa sai các Tông Đồ đi rao giảng, Chúa Giêsu ân cần dặn dò các ông, cả về vấn đề vật chất như “ăn những gì người ta dọn cho”, “ở lại trong một nhà mà thôi, không đi nhà này đến nhà khác”, tìm những gì thích hợp cho mình. Người Tông Đồ không tìm tiện nghi cho chính mình để hưởng thụ. Chúa muốn người Tông đồ của Chúa đi rao giảng là “cho không” tất cả, chỉ bằng lòng với những gì tối thiểu, và nếu cần, cũng hiến dâng mạng sống cho sứ mệnh. Thì hôm nay, Chúa vẫn sai chúng ta đi rao giảng với tinh thần và sứ mệnh đó, với những người đang mang Tin Mừng trong cuộc sống của mình. Và Chúa Giêsu chỉ đòi hỏi chúng ta tin vào Ngài thôi. Chính Chúa Thánh Thần dẫn dắt chúng ta ra khắp nẻo đường của cuộc sống.

 

Lạy Chúa, loan báo Tin Mừng là biến cuộc sống thường ngày thành một lời tuyên xưng đức tin: “Khốn cho con nếu con không rao giảng Tin Mừng”. Xin Chúa cho chúng con luôn hăng say loan báo Tin Mừng của Chúa cho mọi người, loan báo Tin Mừng bằng chính cuộc sống của chúng con, cuộc sống luôn hướng về Chúa, trao trọn cho Chúa và dẫn mọi người đến với Ngài. Amen.

 

 

 

 

Thiết kế Web : Châu Á