Suy niệm

Suy niệm Tin Mừng CN XXIII TN, C: TỪ BỎ VÀ VÁC THẬP GIÁ

Từ bỏ mọi sự, vác thập giá để đi theo Chúa có nghĩa là người ta phải từ bỏ cái tôi của mình, phải có trách nhiệm với mình, với gia đình mình, phải trung với sự lựa chọn của mình.

 

TỪ BỎ VÀ VÁC THẬP GIÁ

(Lc 14,25-33)

 

Minh An

 

Có người đặt câu hỏi thế này: Tại sao Chúa dạy người ta phải mến Chúa yêu người, nhưng rồi lại bắt người ta bỏ mọi sự để theo Chúa? Và đương nhiên, đi theo Chúa thì phải bỏ luôn cả tình người thì luật mến Chúa yêu người để ở đâu?

 

Nếu người ta đọc Lời Chúa mà chỉ dừng lại ở nghĩa thực (nghĩa đen) thì hòan tòan chưa đúng lắm. Người đi theo Chúa thì Chúa đòi hỏi phải có sự tự do lựa chọn cách dứt khoát, phải từ bỏ mọi sự và vác thập giá để theo Chúa là đúng.

 

Từ bỏ mọi sự, vác thập giá để đi theo Chúa có nghĩa là người ta phải từ bỏ cái tôi của mình, phải có trách nhiệm với mình, với gia đình mình, phải trung với sự lựa chọn của mình... Với tư cách là linh mục, tu sĩ thì phải có trách nhiệm và trung thành với ơn gọi thánh hiến của mình; với tư cách là người chồng, người cha thì phải có trách nhiệm và bổn phận trong việc bảo vệ gia đình, nuôi dạy con cái; với tư cách là người con, phải có trách nhiệm và bổn phận hiếu kính với ông bà, cha mẹ… Ngày nào người Kitô hữu không trung thành với những công việc bổn phận, thì ngày đó họ chưa thật sự bỏ mình, và chưa vác thập giá của mình để theo Chúa Kitô. Và như thế, họ không xứng đáng là môn đệ Chúa Kitô, nghĩa là họ đã không phải là một Kitô hữu đúng nghĩa.

 

Bài Tin Mừng của thánh Luca hôm nay là lời giáo huấn của Chúa Giêsu về việc bỏ mình, vác thập giá mình để theo Ngài: “Ai đến với tôi mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em và cả mạng sống mình nữa thì không thể làm môn đệ tôi được. Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì không thể làm môn đệ tôi được” (Lc 1,26-27). Chúa Giêsu đòi hỏi những ai theo Người phải có một sự lựa chọn mạnh mẽ và dứt khoát. Dứt khoát trong việc bỏ mình và vác thập giá của mình, chứ không phải vác thập giá cho ai cả. Nếu vác thập giá của chính mình mà còn chưa vác được, thì làm sao người ta có thể vác thập giá cho ai đựơc?

 

Thật thế, khi gia nhập Giáo hội, qua bí tích Thanh Tẩy là chúng ta trở thành Kitô hữu, thành môn đệ theo Chúa Kitô ngay từ giờ phút đó và được mời gọi trung thành với đời sống đức tin của mình.

 

Cách riêng, những người sống trong ơn gọi thánh hiến (linh mục, tu sĩ) thì việc theo Chúa không phải là chuyện dễ dàng, bởi vậy phải suy nghĩ, phải tính tóan kỹ càng xem mình có đủ sức và đáp ứng được những đòi hỏi của Chúa hay không. Điều này được Chúa Giêsu trưng dẫn hai dụ ngôn “xây tháp” và “ra trận”. Nếu không suy xét, không tính tóan thì dễ bị đứt gánh giữa đường: “Quả thế, ai trong anh em muốn xây một cây tháp, mà trước tiên lại không ngồi xuống tính toán phí tổn, xem mình có đủ để hoàn thành không? Kẻo lỡ ra, đặt móng rồi mà không có khả năng làm xong, thì mọi người thấy vậy sẽ lên tiếng chê cười mà bảo: Anh ta đã khởi công xây, mà chẳng có sức làm cho xong việc. Hoặc có vua nào đi giao chiến với một vua khác, mà trước tiên lại không ngồi xuống bàn tính xem mình có thể đem một vạn quân ra, đương đầu với đối phương dẫn hai vạn quân tiến đánh mình chăng?”.

 

Thực ra, ý của Chúa Giêsu ở trong bài Tin Mừng này là người môn đệ phải đặt tình yêu Chúa lên trên mọi thứ tình yêu khác. Hay nói khác đi, tình yêu Chúa phải thấm nhuần và hướng dẫn mọi tình yêu, nghĩa là tình yêu dành cho Chúa phải vượt trên tình yêu gia đình, bạn bè và ngay cả chính bản thân mình.

 

Tất nhiên rằng, người môn đệ theo Chúa cũng được mời gọi phải yêu mến người thân, gia đình, bạn bè; họ vẫn phải yêu mến chính bản thân mình và quý mến của cải như là những ơn lành Chúa ban để làm phát triển cho chính mình, tha nhân, Giáo hội và xã hội. Nhưng tình yêu đó không phải là duy nhất và trên hết, vì chính Chúa mới là nhất, là trên hết của người môn đệ. Mọi việc làm của người môn đệ luôn quy hướng về Chúa thì mới đúng là môn đệ thật, môn đệ chân chính, môn đệ trung thành với Chúa trong ơn gọi mà mình đã lựa chọn.

 

Tuy nhiên, một sự thật mà ai cũng có thể cảm nhận được là Chúa thì thiêng liêng, vô hình, còn những thứ khác như: tình cảm, phái tính, của cải vật chất... thì luôn hiện hữu trước mắt con người, hấp dẫn con người, nên người ta dễ dàng đặt lại giá trị ưu tiên hơn Chúa. Khi người ta đã đặt những thứ giá trị “chúa” cao hơn Thiên Chúa thật thì đương nhiên Thiên Chúa dễ bị loại ra ngoài cuộc sống của họ mà có khi họ cũng không hay biết.

 

Do đó, người môn đệ tức là các Kitô hữu đã đi theo Chúa thì hãy luôn tín thác vào Chúa, để Người tăng thêm sức mạnh của lòng trung thành và dám sống chết với ơn gọi mà mình đã lựa chọn. Có như thế, chúng ta mới vượt qua được những thử thách cam go để bền đỗ với ý tưởng ban đầu là theo Chúa, và sống trọn vẹn đời sống đức tin của mình.

 

Lạy Chúa, chúng con đã chọn Chúa đã theo Chúa, trong đời sống Kitô hữu của mình, nhưng biết bao nhiêu lần chúng con chỉ thấy chọn Chúa là thua thiệt, là hy sinh, là những mất mát. Xin Chúa đừng để chúng con nản chí, bỏ cuộc... nhưng qua những thử thách đó, giúp chúng con tiến lên mạnh mẽ hơn trong đời sống đức tin bằng tình yêu của Chúa. Amen.

 

Thiết kế Web : Châu Á