Suy niệm

Suy niệm Tin mừng CN XX TN, A: THỬ THÁCH CỦA ĐỨC TIN

Người phụ nữ Canaan này đã vượt qua được mọi trở ngại, bằng sự kiên trì, bằng khả năng thuyết phục riêng của phái nữ: nhẹ nhàng, bình thản, nhưng cương quyết. Bà đã vượt qua được các trở ngại bằng trí thông minh đầy khiêm tốn, chứ không phải bằng sự ngạo mạn khiêu khích, hoặc bằng thái độ quỵ lụy, hạ mình, cầu cạnh...

 

 

THỬ THÁCH CỦA ĐỨC TIN

 (Mt 15,21-28)

 

M. Damasceno Hùng

 

Trong cuộc lữ hành đức tin, người Kitô hữu luôn phải đối diện với nhiều thử thách khác nhau. Lịch sử Giáo hội cho thấy lựa chọn của niềm tin luôn tiềm tàng những mối đe dọa của các thế lực sự dữ. Ngay từ những ngày mới bước theo Đức Kitô, các môn đệ cũng đã phải chấp nhận những nghịch lý của các yêu sách Tin Mừng. Và vì thế, những người bước tiếp trên con đường theo Đức Giêsu cũng sẽ phải chấp nhận những thử thách ấy, bởi đức tin phải được chứng minh bằng hành động. Người phụ nữ ngoại giáo trong Tin mừng hôm nay đã để lại cho chúng ta một mẫu gương sống động về niềm tin. Chính bà đã làm Đức Giêsu ngạc nhiên và chân nhận: “Lòng tin của bà mạnh thật”. Bà đã vượt qua trở ngại bằng sự kiên trì và khả năng thuyết phục của riêng mình.

 

Câu chuyện được bắt đầu với nhu cầu được chữa lành của đứa con, vì yêu con mình mà người phụ nữ Canaan này đã tìm cách để gặp cho được Đức Giêsu. Có thể bà đã nghe người ta nói về khả năng chữa bệnh kỳ diệu của Người. Khi gặp Đức Giêsu, người phụ nữ đã thưa: “Lạy Ngài là Con vua Đavít, xin rủ lòng thương tôi”. Tiếng kêu của bà ấy đã không làm cho Đức Giêsu động lòng, Người vẫn im lặng. Nhưng nó đã làm cho các môn đệ cảm thấy khó chịu. Các ông đã tìm cách để đuổi bà ấy đi. Các ông đóng một vài trò tiêu cực và giải thích xấu tiếng kêu la của người phụ nữ; các ông không thấu hiểu được nỗi cùng quẫn của bà, mà chỉ thấy là bà đang đi theo nhóm và làm phiền bằng một lời kêu cứu.

 

Ở đây, ta thấy, khi gọi Đức Giêsu là “Con vua Đavít”, cho dù đức tin của người ngoại giáo này chưa rõ ràng, bà cũng cho thấy bà đang quay về với Đấng Mêsia của Israel, Đấng đã chữa lành nhiều người đau ốm trong dân. Như vậy, bà biết rằng Đức Giêsu được gửi đến với con cái Israel. Chúng ta thấy được đức tin của bà ở chỗ là, dù biết như thế, bà vẫn kêu cầu Người. Sự im lặng của Đức Giêsu đã không làm bà nản chí. Nhưng rõ ràng, trước sự khắt khe này của Đức Giêsu, chúng ta cảm thấy bị tổn thương. Khi chúng ta biết được sự dịu dàng của Đức Giêsu đối với những người nghèo, chúng ta không thể nghĩ rằng những sự từ chối bề ngoài này không bao hàm một ý nghĩa. Và rồi, Đức tin được thử thách bằng một chướng ngại lớn nhất: “Không nên lấy bánh dành cho con cái mà ném cho lũ chó con”. 

 

Ở đây, Đức Giêsu muốn nói rằng Tin Mừng chỉ được nhắm phân phát cho dân tộc Do Thái, những người thừa kế lời Thiên Chúa hứa. Không chắc người phụ nữ hiểu được ý này. Tuy vậy, câu trả lời của bà lại rất ấn tượng: “Thưa Ngài, đúng thế, nhưng mà lũ chó con cũng được ăn những mảnh vụn trên bàn chủ rơi xuống”. Có lẽ phải nói rằng bà tự gọi mình là “chó” không phải là một sự khiêm nhường, nhưng là để bẻ lại Đức Giêsu: trong gia đình, những con chó cũng được hưởng những mảnh vụn từ bàn chủ rơi xuống, nghĩa là bà tin tưởng vào sự rộng lượng của chủ. Mặc dù bị từ chối nhiều lần, người phụ nữ này vẫn không nản chí, bà vẫn tiếp tục cầu xin. Thế là Đức Giêsu chấp nhận lời bà thỉnh cầu.

 

Người phụ nữ Canaan này đã vượt qua được mọi trở ngại, bằng sự kiên trì, bằng khả năng thuyết phục riêng của phái nữ: nhẹ nhàng, bình thản, nhưng cương quyết. Bà đã vượt qua được các trở ngại bằng trí thông minh đầy khiêm tốn, chứ không phải bằng sự ngạo mạn khiêu khích, hoặc bằng thái độ quỵ lụy, hạ mình, cầu cạnh. Để làm được như thế, trước tiên bà phải rất thương yêu đứa con của bà. Bà thương yêu đứa con nhỏ yếu đuối, không có thể tự làm gì để cứu mình. Bà trở thành đại diện cho nó; bà cũng trở thành đại diện cho những người không thể tự mình diễn tả ra vấn đề của họ. Bà là phát ngôn viên của những người cô thế cô thân, những người yếu đuối.

 

Đức Giêsu đáp: “Này bà, lòng tin của bà mạnh thật. Bà muốn sao thì sẽ được vậy”. Từ giờ đó, con gái bà được khỏi. Rõ ràng đây là đích mà câu chuyện hướng đến. Một niềm hy vọng to lớn được mở ra xuyên qua Tin mừng này nhờ đức tin của người đàn bà ngoại giáo ấy. Nếu lúc đầu, Đức Giêsu khẳng định rằng Người chỉ được sai đến với những con chiên lạc của nhà Israel (c. 21), thì ở đây, Người cho thấy rằng sứ điệp và ơn cứu độ của Người là dành cho tất cả mọi người.

 

Việc Đức Giêsu chấp nhận lời thỉnh cầu của bà trở thành một lời gián tiếp kết án sự công chính và sự an toàn mà dân Do Thái nghĩ là họ đang có, dựa trên truyền thống và tư cách thừa kế lời Thiên Chúa hứa cho tổ phụ Abraham: họ không còn biết đón nhận ơn Thiên Chúa tuyển chọn trong đức tin nữa. Còn người phụ nữ Canaan, đã đạt được điều bà muốn có, là bởi vì bà ở trước nhan Thiên Chúa trong tư thế chờ đợi khiêm tốn như những người được nói đến trong các Mối Phúc. Bà đã tỏ ra như là một người hành khất dưới chân Đức Giêsu, cứ không ngừng cầu xin, cứ hy vọng, kiên trì giống như Abraham, như bà góa trong dụ ngôn (x. Lc 18,1-8).

 

Bản văn hôm nay giúp chúng ta hiểu tư cách của chúng ta là người đã được rửa tội, những người đã khấn dòng không phải là một quyền để chúng ta có thể phê phán hoặc khinh bỉ người khác. Tư cách này thật ra là một ơn Thiên Chúa ban cho chúng ta. Thiên Chúa không hề bị ràng buộc vào bất cứ cấu trúc tôn giáo nào hay bất cứ tư cách nào của con người cả. Ngài vẫn đang thấy có “lòng tin mạnh thật” nơi những người mà chúng ta coi thường. Vì biết đâu, họ mới là những chứng nhân sống động của Tin Mừng trong đời thường. Chính họ đang nâng đỡ đức tin của Giáo hội chứ không phải những cơ cấu phẩm trật, những người được xem là thầy dạy đức tin cho con người và thế giới!

 

 

 

Thiết kế Web : Châu Á