LỜI CHÚA

Suy niệm Tin Mừng CN XVIII TN, C: ĐỪNG TÍCH TRỮ CỦA CẢI CHO RIÊNG MÌNH

Lời Chúa hôm nay dạy ta đừng hạ thấp đời sống con người trong một tầm nhìn hạn hẹp vào việc thu tích của cải cho riêng mình. Nhưng hãy nâng cao cuộc sống, mở rộng tầm nhìn để biết tích trữ những kho tàng trên trời, kho tàng ấy sẽ không bao giờ mất.

 

 

ĐỪNG TÍCH TRỮ CỦA CẢI CHO RIÊNG MÌNH

(Lc 12,13-21)

 

Tùng Linh

 

Tin mừng hôm nay, Đức Giêsu kể cho chúng ta dụ ngôn: Có một nhà phú hộ kia, ruộng nương sinh nhiều hoa lợi, mới nghĩ bụng rằng: Mình phải làm gì đây? Vì còn chỗ đâu mà tích trữ hoa mầu! Rồi ông ta tự bảo: Mình sẽ làm thế này: phá những cái kho kia đi, xây những cái lớn hơn, rồi tích trữ tất cả thóc lúa và của cải mình vào đó. Lúc ấy ta sẽ nhủ lòng: hồn ta hỡi, mình bây giờ ê hề của cải, dư xài nhiều năm. Thôi, cứ nghỉ ngơi, cứ ăn uống vui chơi cho đã!...”

 

 

Câu chuyện “Chỉ cần ba tấc đất” của văn hào Leo Tolstoi phỏng theo trình thuật trên, minh họa cho chúng ta hiểu rõ hơn chủ trương sai lầm của ông phú hộ ấy: Có một người kia rất giàu có, ruộng đất mênh mông thẳng cánh cò bay. Ông có một tên đầy tớ vốn có lòng tham của và ham danh vọng. Một hôm, ông gọi đầy tớ đến và bảo: Ta sẽ cho ngươi ruộng đất của ta như lòng ngươi ước nguyện. Ngươi có thể chạy bao nhiêu tùy ý, chạy đủ một vòng từ lúc mặt trời mọc cho tới khi mặt trời lặn. Ta sẽ cho ngươi hết số ruộng đất mà ngươi đã chạy được, nhưng phải nhớ điều này: nếu ngươi trở về đây chỉ sau một phút khi mặt trời đã lặn rồi, ngươi sẽ không được gì hết, cho dù chỉ một tấc đất thôi.

 

Người đầy tớ rất sung sướng làm theo lời ông chủ. Mặt trời vừa lóe lên những tia nắng đầu tiên, y đã sẵn sàng khởi hành, trong lòng nghĩ rằng: “Thật là sung sướng biết bao, chỉ trong vòng một ngày thôi mình sẽ trở thành một người điền chủ giàu có”. Với niềm vui sướng đó, hắn bắt đầu cắm cổ chạy, chạy không kịp thở, chạy không biết mệt. Mặt trời đã đứng ngọ, lẽ ra đến lúc phải quay đầu chạy vòng trở về cho kịp trước khi mặt trời lặn mới phải, nhưng trước mặt hắn, đồng cỏ vẫn còn xanh tươi, ruộng lúa chín vàng. Lòng tham đã khiến hắn chóa mắt. Thế là hắn cứ cắm đầu chạy mãi, chạy tiếp nữa. Đến khi hắn quay đầu chạy về thì trời đã xế chiều, nhưng đường vẫn còn xa, hắn ước ao mặt trời đứng lại để chạy về cho kịp. Hắn lo sợ, gắng sức chạy nhanh hơn. Khi hắn tới cửa nhà ông chủ, cũng vừa lúc mặt trời lặn. Nhưng tiếc thay cũng là lúc hắn hết hơi, ngã gục tắt thở dưới chân ông chủ". Thật đúng nhân tham tài nhi tử, điểu tham thực nhi vong. Và ông chủ cho anh một chỗ nghỉ vừa dài vừa rộng không quá ba tấc đất.

 

“Người ta sẽ đòi linh hồn ngươi”. Câu nói của Đức Giêsu trong dụ ngôn đã bộc lộ một chân lý: Đến giờ chết, thân xác sẽ tiêu tan, trở về với cát bụi, chẳng ai còn tha thiết với nó. Vì „thác là thể phách, còn là tinh anh“. Người đầy tớ đầy lòng tham và ham danh vọng trong câu chuyện trên phản ánh rõ điều đó. Cho nên thật là khờ dại khi chỉ tích trữ, “trang điểm”, “vỗ béo” cho thân xác mà quên mất hay coi nhẹ việc “tô điểm” hoặc “bảo hiểm” cho linh hồn. Người phú hộ giàu có trong Tin mừng đã bước trên vết xe đổ đó mà không biết hay vẫn cố tình làm vậy. Lòng tham, của cải, hoa màu đầy dư đến nỗi các kho lẫm nhà ông đã đầy. Ông đang ngồi tính toán phá những kho nhỏ để xây những kho khác lớn hơn.

 

Trong Cựu Ước, Giuse đã ra lệnh phá những kho nhỏ để xây những kho lớn nhằm tích trữ lương thực cho dân chúng trong nước và những dân vùng phụ cận. Khi nạn đói ập đến, Giuse đã ra lệnh mở tất cả các kho để cứu đói cho người nghèo. Ông phú hộ lại có suy nghĩ khác, ông xây những kho lớn để tích trữ hoa mầu. Thế rồi, khi mọi sự hoàn tất, được bảo đảm bởi những kho lẫm chắc chắn, ông phú hộ mới nói với linh hồn: “Hãy ăn đi, uống đi, hãy nếm cho thoả thích mùi đời đi, hỡi linh hồn của ta”.

 

Nếu không thoát được bao sự hư không phù phiếm đó thì tôi sẽ chẳng khác gì "người phú hộ giàu có" trong Tin mừng của thánh Luca: “Gặp năm được mùa, lúa thóc dư tràn, người phú hộ không biết để đâu cho hết. Sau nhiều hôm trằn trọc băn khoăn, cuối cùng ông tìm được một kế: phá quách các kho nhỏ, đóng một kho thật lớn để chất tất cả tài sản thóc gạo vào đó”. Vì ông cho rằng khi nhà kho đã an toàn thì tương lai của ông vững vàng ổn định. Nhiều của cải cho phép ông sống thoải mái trong nhiều năm. Những cái kho lớn cho ông tha hồ vui chơi, ăn uống. Ông thấy mình chẳng cần đến Chúa, chẳng cần đến ai. Của cải trong kho bảo đảm cho ông sống hạnh phúc.

 

Trong dụ ngôn này, chúng ta không thấy Chúa Giêsu gợi ý nên dùng của cải dư thừa làm gì, nhưng trong toàn bộ Tin mừng, nhất là Tin mừng theo thánh Luca, chúng ta thấy rõ khuynh hướng của Ngài là luôn khuyên chúng ta chia sẻ cơm ăn áo mặc cho người khác, thậm chí Ngài còn đòi hỏi những ai muốn theo làm môn đệ Ngài, phải bán tất cả tài sản mà phân phát cho người nghèo. Vì thế, theo tinh thần Kitô giáo, phá kho là để trao ban cho người chứ không phải xây lên kho khác để rồi lại tích lũy cho mình.

 

Đức Giêsu, trong Tin mừng, cũng căn dặn chúng ta về việc sử dụng tiền của. Ngài nói: Hãy dùng tiền của mà mua lấy bạn hữu. Đồng thời Ngài đặc biệt nhắc bảo chúng ta hãy thu tích cho mình một kho tàng thiêng liêng, trộm cắp không thể lấy đi và mối mọt không thể gặm nhấm...

 

Hiện nay, do văn minh thế giới phát triển theo hướng vật chất với những thành tựu của khoa học trên vật chất, nên đời sống vật chất lên cao hẳn so với đời sống tâm linh. Vì thế, đối với rất nhiều người, sự sống bị giản lược vào những sinh hoạt thể chất và tinh thần. Họ chỉ biết lo cho đời sống trần thế của mình được trù phú sung túc, mà quên đi hoặc không biết tới những nhu cầu tâm linh, khiến cho đời sống tâm linh của họ nghèo nàn, kém phát triển. Thực ra, đời sống tâm linh có phát triển thì sự sống mới trở nên dồi dào, phong phú. Đức Giêsu đến là để giúp con người đạt được sự sống đó: Tôi đến để cho chiên được sống và sống dồi dào” (Ga 10,10).

 

Đức Thánh Cha Phanxico, trong Tông huấn „Gaudete et exsultate”, số 46, đã viết: Khôn ngoan là bạn của lòng thương xót, còn tham lam thì ngược lại, kẻ thù của lòng thương xót. Người phú hộ trong Tin mừng không phải là người khôn ngoan vì ông chỉ biết lo cho bản thân mình mà không có lòng thương xót đến người khác. Ông tham lam chỉ biết tích trữ và hưởng thụ cho riêng mình nên ông không phải là người khôn ngoan.

 

Người khôn ngoan chính là người sống trong hiện tại nhưng biết hướng về tương lai, ở trong thế giới hữu hình nhưng luôn chuẩn bị cho mình những giá trị và tài sản vô hình thiêng liêng. Người khôn ngoan là người biết rằng không có gì quí bằng linh hồn, không có gì quan trọng cho bằng sự sống mai sau với Đức Kitô.

 

Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta xét lại bản thân mình và nhận thấy. Trong tôi vẫn có lòng tham của người đầy tớ ngu dại tham lam trên đây, hằng thúc đẩy tôi thu tích, ky cóp cho thật nhiều, không bao giờ thấy đủ. Trong tôi cũng có một gã phú hộ dại khờ, tìm cách cơi nới thêm kho lẫm để chất cho đầy của cải chóng qua.

 

Ông phú hộ trong bài Tin mừng hôm nay đã coi của cải là mục đích. Có được của cải rồi, ông không còn biết làm gì hơn là hưởng thụ. Tầm nhìn của ông quá hạn hẹp. Chỉ biết có vật chất. Chỉ nhìn thấy đời này mà không nghĩ đến tương lai.

 

Lời Chúa hôm nay dạy ta đừng hạ thấp đời sống con người trong một tầm nhìn hạn hẹp vào việc thu tích của cải cho riêng mình. Nhưng hãy nâng cao cuộc sống, mở rộng tầm nhìn để biết tích trữ những kho tàng trên trời, kho tàng ấy sẽ không bao giờ mất được. Amen.

 

 

Thiết kế Web : Châu Á