LỜI CHÚA

Bài chia sẻ Tin Mừng CN XXI TN, C: «CỬA TRỜI»

Cửa trời là cửa hẹp, đó là điều Đức Giêsu mạc khải. Tuy nhiên, cửa hẹp không có nghĩa là nhà hẹp. Nước trời là nhà của Thiên Chúa rộng mênh mông, vì «trong nhà Cha Thầy có nhiều chỗ ở» (Ga 14,1-3) dành cho nhiều người, nhưng không phải tất cả, mà chỉ những ai dám bước qua cửa hẹp mà vào. Cửa đó là chính Đức Giêsu: «Ta là cửa chuồng chiên» (Ga 10,9). Chỉ có những ai bước qua cửa ấy mới được vào.

 

«CỬA TRỜI»

(Is 66,18-21; Dt 12,5-7.11-13; Lc 13,22-30)

 

Quốc Vũ

 

Tháng 5 năm 2013, trong khi đứng chờ trước cổng tòa đại sứ Hoa Kỳ tại Roma để xin tấm thẻ visa nhập cảnh vào nước Mỹ, tôi đã kịp quan sát thấy có rất nhiều người cũng đến, với biết bao tâm trạng khác nhau. Có những người đến hỏi về thủ tục để chuẩn bị giấy tờ hồ sơ, có những người mang tâm trạng lo lắng trước khi phỏng vấn, có những người sau khi phỏng vấn rồi trở ra với gương mặt ủ dột buồn xo vì không được cấp visa nhập cảnh, và cũng có những người hớn hở vui mừng vì được chấp nhận cho vào nước Mỹ. Còn tôi, cũng không khỏi những lo lắng hồi hộp chờ đến phiên mình. Rồi một điều gì đó thoáng qua đầu làm tôi suy nghĩ: chỉ để vào nước Mỹ thôi mà người ta đã phải trải qua nhiều cung bậc của cảm xúc lắng lo, buồn vui như thế; chỉ để có được tấm thẻ thông hành vào nước Hoa Kỳ, mà người ta đã phải chuẩn bị đủ thứ, nhiều điều kiện, mọi loại giấy tờ như giấy bảo lãnh, giấy giới thiệu, giấy nhà trường, giấy sở làm việc, giấy chứng minh nhân dân,… cùng một khoản lệ phí cũng không hề nhỏ, mà không chắc mình sẽ được chấp nhận hay bị từ chối; thế còn để vào nước trời không biết thế nào?

 

Những suy nghĩ ấy cứ theo mà chất vấn tôi về nhiều điều vẫn thường xảy ra trong cuộc sống hằng ngày. Có lẽ vì cuộc sống luôn đòi hỏi nơi ta sự cố gắng, thậm chí là một sự trả giá cách tương xứng cho những điều mình theo đuổi. Nên ta thấy đó là điều hiển nhiên theo qui luật trả vay, trao đổi hay mua bán. Trong khi đó, những điều mà Đức Giêsu mạc khải, hay những điều Thánh Kinh đề cập, ta luôn có cảm giác nó quá trừu tượng khó hiểu, nên tự tạo khoảng cách và đẩy xa với đời sống thực tế của mình.

 

Nhưng, bài Tin Mừng hôm nay, đã đề cập đến một điều rất thiết thực, cho ta câu trả lời khá rõ ràng về đời sau, khi thánh sử Luca kể lại câu chuyện rất cụ thể về sự kiện trong lúc Đức Giêsu cùng các môn đệ đang trên đường hướng về Giêrusalem, thì có kẻ hỏi Người: «Thưa Ngài, những kẻ được cứu thoát thì ít, có phải không? - Người bảo họ: Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào, vì tôi nói cho anh em biết: có những người sẽ tìm cách vào mà không thể được» (cc. 23-24 – Bài Tin Mừng).

 

Cửa trời là cửa hẹp, đó là điều Đức Giêsu mạc khải. Tuy nhiên, cửa hẹp không có nghĩa là nhà hẹp. Nước trời là nhà của Thiên Chúa rộng mênh mông, vì «trong nhà Cha Thầy có nhiều chỗ ở» (Ga 14,1-3) dành cho nhiều người, nhưng không phải tất cả, mà chỉ những ai dám bước qua cửa hẹp mà vào. Cửa đó là chính Đức Giêsu: «Ta là cửa chuồng chiên» (Ga 10,9). Chỉ có những ai bước qua cửa ấy mới được vào.

Sống trong một thế giới càng văn minh, người ta càng làm nhiều loại đường giao thông hiện đại, rộng rãi. Khoa học phát triển, trái đất ngày càng trở nên chật chội, con người muốn lên cung trăng tìm nơi trú ngụ trong tương lai. Ngay cả Việt Nam nghèo như thế, mà từ ngày 19.04.2008 đã có vệ tịnh riêng trên không gian mang tên VINASAT1, khẳng định chủ quyền riêng trên không gian. Người ta còn muốn tìm chỗ ở trên không gian, muốn gửi hài cốt lên các tinh tú khác nữa. Con người có thể thực hiện được ước mơ của mình bằng những phương tiện vật chất hữu hình, nhưng lại không thể đạt được mục tiêu đời đời nếu không biết sử dụng đúng phương tiện.

 

Thực sự có nhiều phương tiện để đi đường. Có nhiều mục đích đi đường. Có những con đường đưa đến sự sống. Có những con đường đưa tới sự chết. Con đường vật chất để đi thì không có gì lạ. Nhưng con người là một con đường để cho người khác đi thì thật lạ. Con đường đó là Chúa Giêsu, vì chính Ngài tự khẳng định: «Thầy là Đường, là Sự Thật và là Sự Sống» (Ga 14,6). Như thế, ở một nghĩa nào đó, ta phải bước lên Đức Giêsu, Đấng là đường, là cửa dẫn vào chân lý để đạt được sự sống. Đó là cửa của sự hy sinh, con đường của sự từ bỏ, sự nhỏ bé, sự hủy mình ra không: «Ai muốn theo Ta hãy từ bỏ mình, vác lấy thập giá mình hằng ngày mà theo Ta. Ai không vác lấy thập giá mà theo Ta thì không xứng đáng làm môn đệ Ta» (Lc 9,23).

 

Điều này chứng minh cho lập trường của Đức Giêsu về hình ảnh của vương quốc mà Người muốn thiết lập, trong đó những người muốn gia nhập không còn cách nào khác là đi lại con đường Người đã đi. Nghĩa là đi qua cửa hẹp, đi bằng chính đôi chân mình.

 

Tại lối vào của cửa hẹp, không có sự hối lộ, không hề nại đến sự quen biết họ hàng hay thân thế địa vị, bởi «một khi chủ nhà đã đứng dậy và khoá cửa lại, mà anh em còn đứng ở ngoài, bắt đầu gõ cửa và nói: “Thưa ngài, xin mở cho chúng tôi vào!”, thì ông sẽ bảo anh em: “Các anh đấy ư? Ta không biết các anh từ đâu đến!” Bấy giờ anh em mới nói: “Chúng tôi đã từng được ăn uống trước mặt ngài, và ngài cũng đã từng giảng dạy trên các đường phố của chúng tôi”. Nhưng ông sẽ đáp lại anh em: “Ta không biết các anh từ đâu đến. Cút đi cho khuất mắt ta, hỡi tất cả những quân làm điều bất chính!» (cc. 25-27 – Bài Tin Mừng).

 

Đi theo Chúa trên con đường hẹp thì không dễ. Không phải mọi người đều hưởng ứng chấp thuận.  Bởi thực tế, để đi vào con đường hẹp, đồng nghĩa với việc phải cắt bỏ và xén bớt những thứ lỉnh kỉnh trên mình, như những thói hư tật xấu gắn liền với con người trong đời sống hằng ngày.

 

Để khép lại, xin nói câu chuyện trích từ “Như Thầy Đã Yêu”:

 

Một buổi sáng náo nhiệt, người đàn bà sang trọng đi chiếc xe hơi bóng loáng, lóng lánh như kim cương tới cửa thiên đàng. Nghe tiếng còi điện vang lên, thánh Phêrô vội vã mở cửa dẫn vào. Khi vị thánh giữ cửa thiên đàng chỉ cho bác tài xế của bà một toà nhà đồ sộ, thì bà sung sướng nghĩ thầm: "Tài xế của mình mà còn được ở một toà nhà nguy nga tốt đẹp như thế! Còn mình, chắc phải được một dinh thự sang trọng lộng lẫy đến chừng nào". Và bà ta xoa tay vui sướng.

Ngờ đâu khi bác tài đi rồi, thánh Phêrô lại chỉ vào một túp lều lụp xụp ở góc vườn và nói:

- Đó là nhà của bà.

Bà nhà giàu hoảng hốt, choáng váng đầu óc:

- Nhà của tôi đó thật sao? Không, tôi không thể nào sống trong một căn lều tồi tàn xấu xí như thế được!

Thánh Phêrô vân vê chòm râu bạc, trả lời giữa hai cái nháy mắt.

- Thưa bà, với vật liệu bà đã gởi lên cho tôi xưa nay, tôi chỉ làm được có ngần ấy thôi.

 

Nghe câu chuyện này, ta tự nhủ: ở trong túp lều cũng được, miễn là ở trong Nước Trời. Vì vịnh gia cũng có câu: «Một ngày tại khuôn viên thánh điện, quý hơn cả ngàn ngày. Thà con ở cổng đền Thiên Chúa, vẫn còn hơn sống trong trại ác nhân!» (Tv 83 (84),11). Thế nhưng, bà nhà giàu kia, dù không được ở trong ngôi nhà lớn, nhưng cũng còn có túp lều mà ở trong Nước Trời, vì bà cũng biết làm chút việc lành cỏn con nào đó. Còn tôi thì sao, ngay từ bây giờ, tôi có biết gởi những vật liệu xây dựng là những việc lành và những việc bác ái yêu thương lên cho thánh Phêrô xây nhà cho mình không?

 

Lạy Chúa, không biết sau ngày chết, con có được diễm phúc thấy được cổng đền Ngài chăng? Xin cho con biết luôn cố gắng, quyết tâm bước vào cửa hẹp, cho dù phải rướm máu hy sinh, cho dù phải bỏ lại những gì mình ưa thích, vì chỉ có Ngài mới là phần thưởng và là niềm hạnh phúc đời đời của con. Amen.

 

Thiết kế Web : Châu Á