Bài giảng

Thánh Mauro và Thánh Placido - Quốc Vũ

Placido sinh năm 515, trong một gia đình quí tộc giàu có. Năm lên 7 tuổi, Placido được cha mẹ đưa đến Đan viện Thánh Biển Đức ở Subiaco để dâng hiến cho Thiên Chúa, cùng ngày cũng có Mauro (12 tuổi) và thánh Biển Đức đã đón nhận hai cậu bé trong tình thương yêu vui vẻ.

THÁNH PLACIDO

NGƯỜI CON YÊU QUÍ CỦA ĐỜI CHIÊM NIỆM

 

 

Placido sinh năm 515, trong một gia đình quí tộc giàu có. Năm lên 7 tuổi, Placido được cha mẹ đưa đến Đan viện Thánh Biển Đức ở Subiaco để dâng hiến cho Thiên Chúa, cùng ngày cũng có Mauro (12 tuổi) và thánh Biển Đức đã đón nhận hai cậu bé trong tình thương yêu vui vẻ.

Từ ngày vào sống trong đan viện, Placido và Mauro học hành, vui chơi như một đôi chim non đang vui đùa trong vườn hoa đan viện. Hai cậu cũng theo các thầy làm việc và hát kinh ca ngợi Thiên Chúa. Chính từ tinh thần siêng năng, đạo đức mà Placido và Mauro được các thầy thương mến và đặc biệt thánh Biển Đức rất mực thương yêu. Placido còn học được nơi thánh Phụ tấm lòng thương yêu anh em và lòng tin tuyệt đối vào tình thương của Thiên Chúa.

Ngày qua tháng lại, Placido vẫn cố gắng sống vươn lên và đem niềm vui đến cho mọi người. Một hôm, vâng lời Đan Phụ, Placido đưa thùng đi xách nước, chẳng may trượt chân té xuống hồ, trong lúc đang ngụp lặn dưới dòng nước, Placido được vớt lên từ sự vâng lời không chậm trễ của Mauro.

Thời gian trôi qua, Placido và Mauro cũng lớn lên trong sự thương yêu của thánh Biển Đức và đan viện, Placido đã trở thành một thầy dòng thực sự, điều này đã làm cho Placido càng xác tín hơn lòng nhân từ của Thiên Chúa và tình thân hữu của cộng đoàn. Placido ngày càng chũng chạc hơn trong chiếc áo dòng và lòng quảng đại mến yêu anh em. Với tinh thần vâng phục triệt để, Placido khắc sâu vào tâm hồn một quyết tâm sống trọn đời trong đan viện với anh em, với Mauro và nhất là với thánh Biển Đức – ngừơi thầy mà Placido hằng yêu mến và kính phục.

Nhưng biển đời không phải lúc nào cũng phẳng lặng, mà cũng có lúc đầy những sóng gió ba đào, đời cũng có lúc vui lúc buồn, lúc hợp lúc tan. Hôm nay, vừa tròn tuổi 21, thầy Placido được Đan Phụ trao cho một trọng trách: “Thầy làm trưởng nhóm 12 người để đến Sicilia xây dựng đan viện mới, đem Tin Mừng đến với lương dân”. Sicilia gồm 18 nông trại rộng lớn và màu mỡ mà cha của Placido là Tertullo đã dâng cúng đan viện, nhưng miền đất này hay bị quân Man Di cướp phá. Cái lo của thánh Biển Đức là ở chỗ đó, Ngài rất yêu mến Placido, nhưng trong kế hoạch này, chỉ có Placido mới có thể gánh vác trọng trch mà thôi. Placido rất ngạc nhiên khi thầy được trao cho trách vụ quá lớn, suốt 14 năm qua, Thầy chỉ giữ những trách vụ khiêm tốn trong đan viện, bỗng nhiên hôm nay được chỉ định coi sóc nhiều đan sĩ khác để lập một đan viện mới. Đối với Thầy, đđây quả là một điều rất khó khăn và nặng nề. Hơn nữa, điều này đồng nghĩa với việc phải từ giã Montecassino, từ giã Đan Phụ thân yêu đã dạy dỗ Thầy rất nhiều, thì nó lại càng trở nên đau khổ cho Thầy biết dường nào. Tuy nhiên, vốn đã quen tập vâng phục, Placido bình tĩnh lắng nghe những lời Đan Phụ dặn dò:

“Xin Thiên Chúa chúc lành cho con, Placido ạ, cha đã trao cho con một trách nhiệm nặng nề, nhưng đừng sợ, Thiên Chúa sẽ ở cùng con”.

Vị đan sĩ trẻ mỉm cười và nói:

“Con sẽ cố gắng hết mình để xứng đáng với lòng tin của cha. Xin cha nhớ đến chúng con trong những lời kinh nguyện”

Sau đó ít tuần, Placido cùng với 12 anh em lên đường đến Sicilia. Trong khi họ xuống núi, thánh Biển Đức giơ tay lên âu yếm chúc lành cho họ. Ngài cảm thấy lòng buồn rười rượi. Placido vẫn còn quá trẻ mà trách nhiệm lại quá nặng nề! Ngài thầm thĩ cầu nguyện: “Lạy Thiên Chúa, xin phù hộ cho Placido, con đường Thầy vượt qua thật là dài và gian truân lắm”!

Cuộc sống trên núi Montecassino cứ bình yên trôi qua. Bấy giờ vào khoảng cuối thu năm 540, Thánh Biển Đức như chết lặng đi khi nghe tin từ Sicilia đưa đến: Placido và cả cộng đoàn đã bị quân cướp giết sạch, sau khi đã xây dựng xong đan viện, chỉ trừ một mình đan sĩ Gotdino là trốn thoát trở về báo tin. Cha Đan Phụ phải cố gắng hết sức mới đứng vững được trước hung tin quá khủng khiếp ấy. Placido, người đan sĩ trẻ, một môn đệ rất yêu quí của ngài đã bị bách hại cùng với 30 đan sĩ khác và còn có cả người chị và hai em trai của Placido. Thảm kịch xảy ra vào sáng sớm, khi mọi người đang cầu nguyện.

Nghe tin ấy, Mauro quá kinh hãi và đau đớn vô cùng, vì Placido với Thầy là đôi bạn thân nhau từ thời thơ ấu, cả 2 đã gia nhập Subiaco cùng một ngày. Hồi tưởng lại những điều ấy, Mauro liền xin Đan Phụ cho mình đến Sicilia xây dựng lại đan viện của Placido đã bị quân cướp tàn phá. Thánh Biển Đức trả lời: “không được đâu con ạ, và con cũng đừng buồn, Placido và các bạn của Thầy hiện giờ đã là những vị thánh vinh hiển trên trời, vì công nghiệp tử đạo của họ, họ sẽ cầu nguyện cho chúng ta được nhiều phúc lành”. Tuy ngoài miệng nói những lời bình thản như thế, nhưng trong lòng Đan Phụ như đứt từng khúc ruột. Giọt nước mắt đầu tiên Cha đã giành trọn cho vị đan sĩ trẻ tuổi mà Cha yêu quí nhất. Cha đã khóc, vâng Cha đã khóc vì cái chết của Placido. Đây là nỗi đau thứ hai của ngài, vì nỗi đau thứ nhất là ngày giao trách vụ cho Placido phải đi lập đan viện mới.

Placido chết năm 540, khi ngài vừa tròn 25 tuổi.  Cuộc đời ngài đã vang lên như một bản trường ca ca ngợi tình thương của Thiên Chúa. Từ những nốt nhạc la-xi-do bình thường, ngài đã viết lên một bảnh “Anh hùng ca” thật tuyệt vời để ca ngợi quyền năng Thiên Chúa qua cái chết tử đạo và cả cuộc đời vâng phục, yêu thương và hy sinh của mình.

Nhận thánh Placido làm bổ mạng, tôi ước mong cho mình được học hỏi nơi ngài những nét thật đơn sơ và tầm thường:

- Ngài yêu vâng phục.

- Ngài thương mến anh em.

- Ngài gắn bó với cộng đoàn.

- Ngài tin tưởng vào tình thương của Thiên Chúa.

 Quốc Vũ

 

 

 

 

 

 

 

Thiết kế Web : Châu Á