Bài giảng

ĐỌC VÀ SUY NIỆM TIN MỪNG TUẦN XVI THƯỜNG NIÊN (Hiền Lâm)

Chúa Giê-su muốn các Tông Đồ cần có sự quân bình giữa đời sống cầu nguyện và truyền giáo, giữa chiêm niệm và hoạt động, giữa việc đạo đức kết hiệp với Chúa và công việc mục vụ.

 

CHÚA NHẬT XVI THƯỜNG NIÊN, NĂM B Hình ảnh có liên quan

THỨ HAI TUẦN XVI THƯỜNG NIÊN

THỨ BA TUẦN XVI THƯỜNG NIÊN

 

THỨ TƯ TUẦN XVI THƯỜNG NIÊN

Thánh Giacôbê Tông Đồ, Lễ kính

 

THỨ NĂM TUẦN XVI THƯỜNG NIÊN

Thánh Gioakim và Anna, Lễ nhớ

 

THỨ SÁU TUẦN XVI THƯỜNG NIÊN

THỨ BẢY TUẦN XVI THƯỜNG NIÊN

 

 

Các bài chia sẻ: Lm. Hiền Lâm

 

--------------------->>>>>>>+<<<<<<<---------------------

 

 

CHÚA NHẬT XVI THƯỜNG NIÊN, Năm B 

 

+ ĐỌC TIN MỪNG: Mc 6,30-34

Các Tông Đồ tụ họp chung quanh Đức Giê-su, và kể lại cho Người biết mọi việc các ông đã làm, và mọi điều các ông đã dạy. Người bảo các ông: "Chính anh em hãy lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút." Quả thế, kẻ lui người tới quá đông, nên các ông cũng chẳng có thì giờ ăn uống nữa. Vậy, thầy trò xuống thuyền đi lánh riêng ra một nơi hoang vắng. Thấy các ngài ra đi, nhiều người hiểu ý, nên từ khắp các thành, họ cùng nhau theo đường bộ chạy đến nơi, trước cả các ngài. Ra khỏi thuyền, Đức Giê-su thấy một đám người rất đông thì chạnh lòng thương, vì họ như bầy chiên không người chăn dắt. Và Người bắt đầu dạy dỗ họ nhiều điều.

 

+ SUY NIỆM

RÚT VÀO NƠI THANH VẮNG ĐỂ HỒI TÂM...”

Toàn văn sứ điệp Lời Chúa ngày hôm nay đặc biệt nhắm tới các mục tử nói riêng, và rộng hơn Chúa muốn nhắn nhủ các kitô hữu nói chung về đời sống đạo của mình:

Trước hết nơi bài đọc I, ngôn sứ Giê-rê-mi-a tuyên sấm cảnh báo về tình trạng mục tử của Israel đã làm cho đoàn chiên tan tác và thất lạc.

Bài đáp ca (Tv 22) là chân dung của một mục tử tốt lành, là hình ảnh của Thiên Chúa yêu thương, lo cho đoàn chiên được nghỉ ngơi bồi dưỡng.

Còn bài đọc II, thư thánh Phaolô gửi giáo đoàn Ê-phê-sô cho thấy Đức Kitô là điểm quy tụ, là sự hiệp nhất và bình an. Đó là điều các mục tử cần noi gương theo Đấng là Mục Tử.

Trong khi bài Tin Mừng, Chúa Giê-su đã “chạnh lòng” vì tình trạng “thiếu” mục tử: dân chúng như bầy chiên không người chăn dắt (Mc 6,34).

 

Chung lại, có hai điều chúng ta cần lưu tâm, là có tình trạng mục tử lo cho mình và thực hiện sai ý Chúa:

 

- Qua lời tuyên sấm cảnh báo của ngôn sứ Giê-rê-mi-a, chúng ta có thể nhận thấy, thời nay vẫn ít nhiều sự tồn tại của một số mục tử: Thay vì tìm con chiên đau yếu, “xấu xa”, tội lỗi, lầm lạc trở về, thì có thể đã lo đi tìm con chiên “dễ thương” hay con chiên “xinh tốt” và làm cho nó lạc luôn... Cũng có thể chiên mình không lo chăn vì nó “què”, lại đi tìm kiếm chăn những con chiên “béo tốt” từ xa; đôi lúc một con chiên giàu đếm không xuể mục tử chăn, tìm kiếm và thăm viếng, trong khi con chiên nghèo thuộc quyền mình thì chẳng đoái hoài.

 

- Còn qua đoạn Tin Mừng Chúa Nhật XVI năm B mà chúng ta vừa nghe tiếp nối với với bài Tin Mừng Chúa Nhật tuần trước (XV), nếu để ý kỹ, chúng ta thấy có vẻ như các Tông Đồ đã làm sai ý Chúa Giêsu trong lần sai đi đến với dân chúng lần đầu tiên.

Thật vậy, với cách trình thuật của tác giả Mác-cô, không hề có chuyện Chúa bảo các ông đi rao giảng, mà đúng hơn là dặn các ông đừng mang gì và đến ở với dân chúng, cũng đừng chạy hết nhà này sang nhà nọ (đọc kỹ Mc 6,7-13), trong khi quý ngài Tông Đồ thì lại “đi giảng” (xem kỹ Mc 6,12).

Và hôm nay về, các Tông Đồ về hỉ hửng “báo cáo khoe thành tích” với Thầy, thay vì chúng con đã sống như thế nào và dân chúng được ơn hoán cải thế nào, thì các ông lo báo cáo điều “mình đã làm được và điều đã dạy” (Mc 6,30). {Nói chung là: thành công tốt đẹp, tuy còn một vài hạn chế như sau này ở Mc 9,18: môn đệ trừ quỷ không xong}.

Phản ứng của Chúa Giê-su sau khi nghe học trò báo cáo thành tích xuất sắc của họ, thay vì Người khen hoặc hỏi han thêm, thì Người chỉ nói “nhẹ nhàng” là “Anh em hãy lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút” (Mc 6,31). Có lẽ các Tông Đồ rất hụt hẫng vì Thầy chẳng khen mà lại bảo kiếm chỗ vắng đi nghỉ... Liệu có phải hãy yên lặng suy gẫm lại mình đã làm đúng ý Chúa chưa? Những điều kia có thực là làm vì Chúa hay là vui vì được người ta khen tặng? Phần lớn ai cũng xét ý lành cho quý ngài là vì đi về mệt nên Chúa bảo đi nghỉ sớm, cũng đúng, bởi thay vì sống và đồng hành, thay vì thực nghiệm cảnh sống thì giảng khan cổ mà chẳng thấy trong báo cáo có được “tân tín hữu” nào.

 

Đặt trong bối cảnh khi tưởng chừng như có nhóm cộng sự đi làm việc hăng say, nhưng Chúa Giê-su lại cảm thấy “thiếu” người chăn dắt, phải chăng, một lần nữa cho thấy lần sai các Tông Đồ đi này không mấy thành công? Có lẽ phần nào đó, các Tông Đồ đã theo ý các ông hơn theo ý Thầy, bởi như đã nói ở trên, với cách tường thuật của thánh sử Mác-cô, Chúa Giê-su sai các Tông Đồ đến với dân chúng để thực nghiệm sống với họ, chứ chưa sai họ đi giảng, nhưng các ông lại đi giảng và đi trừ quỷ. Và rồi về các ông không báo cáo một điều gì về thành quả ơn cứu độ là hoán cải được bao nhiêu người tin theo, đặc biệt là các ông đã sống kinh nghiệm với đoàn chiên như thế nào, đàng này chỉ lo khoe thành tích về việc giảng và làm của các ông. Đấy là một bài học bi đát cho những ai đi làm việc cho Chúa cần phải rút vào thinh lặng để chiêm nghiệm tự vấn về mình đang làm vinh danh ai, với ý gì?

Có Đức Giám Mục từng nói rằng, thường các cha sở hay các hội đoàn khi báo cáo phần lớn chỉ tập chú đến việc đã xây dựng được bao nhiêu công trình, tổ chức được bao nhiêu phong trào, thực hiện được bao nhiêu chương trình này nọ... nhưng vấn đề đạo đức của đoàn chiên ít khi được “ghi nốt”. Cả một tình trạng xảy ra nhiều nơi, người ta tự hào về nhà thờ xứ mình lớn đẹp hơn, nhưng thực tế thì thánh lễ ban sáng được mấy người tham dự; tự hào vì giáo xứ có nhiều công trình phúc lợi, nhưng phẩm hạnh kitô hữu lại chẳng hơn ai...

 

Chạy theo chỉ tiêu thành tích trở thành một căn bệnh trầm kha của xã hội chúng ta đang sống, người ta dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. Đặc biệt trong ngành giáo dục, người ta sẵn sàng kê khống điểm để vượt mức phần trăm mà không quan tâm đến hậu quả của nó là giết chết cả một thế hệ. Trong mọi lãnh vực, từ quan to đến quan nhỏ đua nhau báo cáo láo thành tích...

Chuyện “nhà đạo” cũng ít nhiều bị ảnh hưởng, đôi khi bị cuốn theo sự “ghi nhận” của giáo dân là cha này xây được cái này, hội kia làm được cái nọ... để rồi vô tình lo đi tìm sự ghi nhận ở đời, thậm chí để được ca tụng, được vinh danh mình... và rồi Chúa chẳng được gì. Chắc Chúa Giê-su đang đợi để nói với các đấng kia là “...hãy lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút”.

 

Nghỉ ngơi sau khi làm việc mục vụ trước hết là để nhìn lại chính mình đã làm với mục đích gì, làm tốt chưa, làm vì ai?...

Khi làm việc truyền giáo cũng cần có thời gian nghỉ ngơi để hồi phục sức khỏe cả về thể xác cũng như tâm hồn. Nghỉ ngơi để tìm lại nội tâm, tìm phút tĩnh lặng bên Chúa và tìm được sức mạnh từ nơi Chúa. Nghỉ ngơi để lấy lại sức, để nhìn lại những việc đã làm, để sống thân tình với Chúa và với nhau. Đây là nhu cầu chính đáng và rất bổ ích nhằm quân bình cuộc sống.

Theo Tin Mừng Mác-cô luôn luôn sau mỗi khi tiếp xúc với dân chúng, Chúa Giê-su rút lui vào yên lặng không phải để cầu nguyện hay nghỉ ngơi cho bằng để phủ nhận sự phấn khởi của quần chúng cứ muốn lôi Người vào quan niệm đầy trần tục về Ðấng Thiên Sai và vai trò cứu thế của Người. Họ muốn một vị cứu tinh làm thỏa mãn tâm tư tham lam của họ. Chính vì thế mà Chúa Giê-su cũng muốn các Tông Đồ xa lánh sự tung hô của dân chúng cũng như tránh đi sự nhầm tưởng không đúng về sứ vụ rao giảng Tin Mừng.

Lại nữa, Chúa Giê-su muốn các Tông Đồ cần có sự quân bình giữa đời sống cầu nguyện và truyền giáo, giữa chiêm niệm và hoạt động, giữa việc đạo đức kết hiệp với Chúa và công việc mục vụ. Đó cũng là một điều hết sức cần thiết cho các vị lo việc truyền giáo và mục vụ ngày nay. Có những vị “quá dấn thân” cho việc “mục vụ” và “xây dựng” đến nỗi không còn thời giờ để đọc kinh Phụng Vụ, không còn những phút thinh lặng cầu nguyện và dần dần đời sống đạo đức èo uột, nói về Chúa mà không sống với Chúa và cuối cùng chỉ còn công việc mà không có Chúa đồng hành nữa…

 

Lạy Chúa Giêsu, cánh đồng truyền giáo thật bao la, xin cho chúng con biết mặc lấy tâm tình chạnh lòng thương của Chúa, để chúng con biết lên đường làm chứng cho Chúa mọi nơi mọi lúc không ngơi nghỉ, hầu cho Nước Chúa ngày càng lan rộng khắp nơi, cách riêng trên đất nước chúng con. Amen.

 

 

THỨ HAI TUẦN XVI THƯỜNG NIÊN 

 

+ ĐỌC TIN MỪNG: Mt 12,38-42

Bấy giờ có mấy kinh sư và mấy người Pha-ri-sêu nói với Đức Giê-su rằng: "Thưa Thầy, chúng tôi muốn thấy Thầy làm một dấu lạ." Người đáp: "Thế hệ gian ác và ngoại tình này đòi dấu lạ. Nhưng chúng sẽ không được dấu lạ nào, ngoài dấu lạ ngôn sứ Giô-na. Quả thật, ông Giô-na đã ở trong bụng kình ngư ba ngày ba đêm thế nào, thì Con Người cũng sẽ ở trong lòng đất ba ngày ba đêm như vậy. Trong cuộc phán xét, dân thành Ni-ni-vê sẽ trỗi dậy cùng với thế hệ này và sẽ kết án họ, vì xưa dân ấy đã sám hối khi nghe ông Giô-na rao giảng; mà đây thì còn hơn ông Giô-na nữa. Trong cuộc phán xét, nữ hoàng Phương Nam sẽ đứng lên cùng với thế hệ này, và bà sẽ kết án họ, vì xưa bà đã từ tận cùng trái đất đến nghe lời khôn ngoan của vua Sa-lô-môn; mà đây thì còn hơn vua Sa-lô-môn nữa.

 

+ SUY NIỆM

Dấu lạ hay phép lạ chỉ hỗ trợ cho lời rao giảng và góp phần nâng đỡ niềm tin. Bởi vì khi đã thấy tỏ tường thì không còn là đức tin nữa, mà là một sự chấp nhận bất đắc dĩ không thể chối cãi. Nếu niềm tin chỉ dựa vào phép lạ sẽ rất nông cạn nhất thời và gặp khi thử thách sẽ bỏ cuộc. Chúa Giêsu và các tông đồ chỉ làm phép lạ khi cần thiết và hợp ý Thiên Chúa, các Ngài luôn từ chối thực hiện phép lạ theo đòi hỏi của con người. Thật vậy, Chúa Giêsu từ chối làm phép lạ khi Gioan và Giacôbê xin khiến lửa từ trời xuống thiêu hủy Samari, cũng như Người không xuống khỏi thập giá khi bị các quan quân biệt phái thách thức…

Bài Tin Mừng hôm nay kể về việc biệt phái Pharisiêu đòi Chúa Giêsu làm một dấu lạ, nhưng Chúa Giêsu đã từ chối và lên án sự cứng lòng của họ. Người đã nại đến hai chứng cớ Cựu Ước để lên án sự thờ ơ với Lời Chúa và sự cứng lòng của dân Do-thái không chịu sám hối ăn năn:

 

* Sự thờ ơ trước Lời rao giảng

Chúa Giêsu gợi lại hình ảnh nữ hoàng phương Nam khi nghe tin về sự khôn ngoan mà Thiên Chúa đã ban cho vua Salômon để ngài xử kiện và cai trị dân Do Thái, nữ hoàng đã tìm đến để được lắng nghe lời Salômon nói, và bà ca tụng Thiên Chúa đã ban sự khôn ngoan cho vua. Ấy thế mà hôm nay chính Đấng là nguồn mạch sự khôn ngoan đã ban ơn ấy cho Salômon xưa, nay Người đang hiện diện bằng xương bằng thịt trước mặt họ, rao giảng cho họ Lời Thiên Chúa mà họ vẫn bàng quang phớt lờ.

Sự thờ ơ này cũng đang là tình trạng nơi không ít người trong chúng ta, hằng ngày chúng ta được nghe Lời Chúa qua nhiều phương tiện, nhiều cách thế, và đặc biệt là trong thánh lễ, trong những lời rao giảng của các mục tử… Thế nhưng, chúng ta tỏ ra hững hờ hoặc không mặn mà gì với Lời Chúa, không có thái độ hâm mộ và yêu mến, thậm chí coi những thứ khác hấp dẫn hơn.

 

* Không ăn năn hối cải

Ngày xưa, ngôn sứ Giona được Chúa sai đến thành Ninivê, loan báo thành này sắp bị phá huỷ. Dân Ninivê từ vua tới dân (thậm chí cả súc vật) đã ăn chay, mạc vải thô, xức tro lên đầu và thống hối ăn năn, cuối cùng được Chúa thứ tha. Ấy thế mà, hôm nay Đấng là Thiên Chúa (cao trọng khôn vời so với Giona) đang kêu gọi : “Hãy ăn năn sám hối, vì Nước Thiên Chúa đã gần”. Người Do-thái đã không đón nhận và không chịu sám hối, cải thiện đời sống mà  trở về với Thiên Chúa.

Đó cũng là thái độ của nhiều người trong chúng ta, vẫn thả mình buông theo tội lỗi và làm bao nhiều sai trái trong “bóng tối”. Lời Chúa hôm nay mời gọi những ai đang sống trong tội, hãy mau ăn năn thống hối, bỏ đường tội lỗi, tìm về với Thiên Chúa qua bí tích Giao Hoà và đón nhận ơn tha thứ của Chúa, hầu cuộc đời chúng ta được đổi mới và nên thánh thiện.

 

Lạy Chúa Giêsu, mỗi ngày chúng con vẫn được nghe Lời Chúa qua mọi phương tiện từ các trang tin công giáo đến cuốn Thánh Kinh trong gia đình, đặc biệt được nghe Lời Chúa và được nghe lời rao giảng trong các Thánh Lễ, nhưng có lẽ chúng con chưa thực sự để cho Lời Chúa thấm nhập và biến đổi chúng con. Xin cho chúng con biết tận dụng mọi phương thế có được để tiếp xúc với Lời Chúa hằng ngày, hầu được Lời Chúa biến đổi nên xứng đáng là một Kitô hữu thánh thiện. Amen.

 

 

[THỨ BA TUẦN XVI THƯỜNG NIÊN]

 

+ ĐỌC TIN MỪNG: Mt 12,46-50

Người còn đang nói với đám đông, thì có mẹ và anh em của Người đứng bên ngoài, tìm cách nói chuyện với Người. Có kẻ thưa Người rằng: "Thưa Thầy, có mẹ và anh em Thầy đang đứng ngoài kia, tìm cách nói chuyện với Thầy." Người bảo kẻ ấy rằng: "Ai là mẹ tôi? Ai là anh em tôi? " Rồi Người giơ tay chỉ các môn đệ và nói: "Đây là mẹ tôi, đây là anh em tôi. Vì phàm ai thi hành ý muốn của Cha tôi, Đấng ngự trên trời, người ấy là anh chị em tôi, là mẹ tôi."

 

+ SUY NIỆM

Có người khi đọc đoạn Tin Mừng này sẽ nghĩ rằng, Chúa Giêsu xem nhẹ sự hiện diện của Mẹ Ngài chăng? Không phải thế, Ngài còn đề cao mẹ Maria nữa là khác, vì trong việc lắng nghe và thực hành Lời Chúa thì có ai bằng Mẹ được, bởi : “Đức Ma-ri-a thì hằng ghi nhớ mọi kỷ niệm ấy, và suy đi nghĩ lại trong lòng”.

Chúa Giêsu coi việc những ai nghe lời Thiên Chúa và đem ra thực hành trở nên như ngang hàng với Mẹ và anh em của Người, như thế thật phúc cho ai sống và thực hành Lời Chúa.

Thật vậy, chúng ta trở thành mẹ Chúa - bởi vì đã gián tiếp sinh ra Đức Kitô nơi anh em. Như thánh Phaolô đã chia sẻ cảm nghiệm của mình: "Trong Đức Ki-tô Giê-su, nhờ Tin Mừng, chính tôi đã sinh ra anh em" (1Cr 4:15)

Tuy nhiên, muốn làm mẹ Đức Kitô thì điều kiện đầu tiên là phải cưu mang Chúa trong tâm mình:

 

* Cưu mang Lời Chúa.

Không ai cho cái mình không có, vì nếu có cho đi nữa thì cũng là kẻ ăn cắp. Vì vậy, đừng mơ đem Chúa đến cho người khác mà tâm hồn mình trống rỗng không có Chúa ngự trong mình. Rao giảng Lời Chúa mà không có Chúa sống trong mình và kết hợp với Người, thì chỉ là sự rỗng tuếch, không phải nói lời của Chúa mà là lời của mình cùng với những toan tính riêng tư của mình mà thôi. Chỉ khi mang Chúa trong mình, thì mình mới được biến đổi và giúp tha nhân trở về với Chúa được.

Muốn cưu mang Chúa trong tâm mình thì phải cảm nghiệm sự hiện diện của Chúa sống động thực sự bẳng tâm của mình, chứ không phải bằng lý thuyết suông.

Năng suy niệm Lời Chúa cho đến khi cảm nhận như Chúa động đậy trong tâm mình, thì khi đó thực sự Chúa đã ở trong ta và đang lớn lên.

Khi có Chúa trong mình, thì chúng ta sẽ sống và hành động như Chúa Giêsu và luôn làm đẹp ý Cha trên trời.

 

* Đem Chúa đến cho tha nhân.

Chức năng làm mẹ nơi Mẹ Maria là, khi vừa được cưu mang Chúa, Mẹ đã lên đường đem Chúa đến cho Bà Elizabeth và Gioan Tiền Hô đã nhảy lên vui mừng trong lòng bà Êlizabeth vì được gặp Chúa nơi Mẹ.

Chúng ta cũng vậy, sau khi nhận ra Chúa - cảm nghiệm Chúa – cưu mang Chúa trong lòng, chúng ta mang Chúa đến cho anh chị em khác bằng những chia sẻ đơn sơ, phát xuất từ cảm nghiệm trong tâm hồn. Nhờ đó, họ cũng có thể nhận ra sự hiện diện của Chúa trong cuộc đời mình.

Hình ảnh của Hội Thánh, cách riêng các Kitô hữu, luôn làm cho Thiên Chúa được sinh ra nơi các tâm hồn, sinh ra cho thế giới mọi nơi và mọi thời, nghĩa là làm cho Thiên Chúa được muôn người nhận biết. Vấn đề này thánh Phaolô trong thư gởi giáo đoàn Galát đã viết: “Hỡi anh em là những người con bé nhỏ của tôi, mà tôi đã quặn đau sinh ra một lần nữa” (Gl 4, 19). 

Thế giới ngày hôm nay sống như vắng bóng Thiên Chúa, thậm chí xem như Thiên Chúa không còn hiện hữu, thì bổn phận của Hội Thánh, của các Kitô hữu và cách riêng các nhà truyền giáo phải làm cho Thiên Chúa được sinh ra cho mọi người, nghĩa là làm cho nhân loại nhận biết Thiên Chúa và ý thức sự hiện diện của Người, hầu các chuẩn mực đạo đức được tôn trọng và biết hướng tới những giá trị tinh thần và thiêng liêng để được cứu độ.

 

Lạy Chúa Giêsu, Chúa coi những ai lắng nghe và thực hành lời Chúa như là bạn hữu, là anh em và là mẹ của Chúa, xin cho chúng con luôn biết mở rộng tâm hồn để đón nhận Lời Chúa, làm cho Lời Chúa được lớn lên và lan tỏa đến mọi người. Amen.

 

 

THỨ TƯ TUẦN XVI THƯỜNG NIÊN 

Ngày 25/07: THÁNH GIA-CÔ-BÊ TÔNG ĐỒ

 

+ ĐỌC TIN MỪNG: Mt 20, 20-28

Bấy giờ bà mẹ của các con ông Dê-bê-đê đến gặp Đức Giê-su, có các con bà đi theo; bà bái lạy và kêu xin Người một điều. Người hỏi bà: "Bà muốn gì? " Bà thưa: "Xin Thầy truyền cho hai con tôi đây, một người ngồi bên hữu, một người bên tả Thầy trong Nước Thầy." Đức Giê-su bảo: "Các người không biết các người xin gì! Các người có uống nổi chén Thầy sắp uống không? " Họ đáp: "Thưa uống nổi." Đức Giê-su bảo: "Chén của Thầy, các người sẽ uống; còn việc ngồi bên hữu hay bên tả Thầy, thì Thầy không có quyền cho, nhưng Cha Thầy đã chuẩn bị cho ai, thì kẻ ấy mới được."

Nghe vậy, mười môn đệ kia tức tối với hai anh em đó. Nhưng Đức Giê-su gọi các ông lại và nói: "Anh em biết: thủ lãnh các dân thì dùng uy mà thống trị dân, những người làm lớn thì lấy quyền mà cai quản dân. Giữa anh em thì không được như vậy: Ai muốn làm lớn giữa anh em, thì phải làm người phục vụ anh em. Và ai muốn làm đầu anh em thì phải làm đầy tớ anh em. Cũng như Con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ và hiến dâng mạng sống làm giá chuộc muôn người."

 

+ SUY NIỆM

AI MUỐN LÀM ĐẦU THÌ PHẢI HẦU THIÊN HẠ,

AI MUỐN LÀM LÃNH TỤ THÌ PHẢI PHỤC VỤ THA NHÂN.

Người ta thường nói: “tốt khoe xấu che”. Khi tưởng nhớ về ai mà người ta kính trọng, thì người ta sẽ chỉ nói những điều tích cực về họ. Thế nhưng, hằng năm cứ đến ngày lễ kính thánh Gia-cô-bê tông đồ, thì Giáo Hội lại cho chúng ta nghe bài Tin Mừng kể câu chuyện chẳng mấy tốt đẹp của anh em con nhà ông Giê-bê-đê xúi mẹ “đi đêm” với Chúa Giêsu để được quyền cao chức trọng. Thật ra, không phải để nói xấu quý ngài mà là nói lên bản tính của con người vốn ham mê quyền lực, nhưng điều quan trọng là sự biến đổi thành thánh nhân bằng con đường phục vụ và hiến mạng sống mình vì Chúa và tha nhân như thánh Gia-cô-bê và Gio-an.

Đâu chỉ riêng gì hai vị Gia-cô-bê và Gio-an, mà cả nhóm các tông đồ cũng tỏ ra tức tối về chuyện xin xỏ quyền lực này (x. Mt 20,24). Thật vậy, từ ngày theo Chúa Giêsu, các môn đệ luôn mang trong mình tư tưởng quyền lực, mong đến ngày Thầy Giêsu lên ngôi để các ông được chia sẻ tước này chức nọ, các ông tranh luận ai sẽ được Thầy Giêsu cho làm quan to nhất trong Nước Trời. Các môn đệ thực sự chưa hiểu được mầu nhiệm Nước Trời mà Chúa Giêsu sẽ thiết lập không phải chuyện chức này tước nọ như nước trần thế, mà là Vương Quốc của những tâm hồn đơn sơ, khiêm tốn và hi sinh phục vụ.

 

Cám dỗ lớn nhất của con người, đó là đam mê quyền lực, ai cũng mong muốn được ăn trên ngồi trốc, được mọi người tung hô kính trọng… để rồi từ đó làm mọi cách (cho dù là đê tiện thấp hèn) để đạt được mục đích chức quyền… 

Các môn đệ Chúa Giêsu trước Phục Sinh cũng thế, các ngài mang trong mình tư tưởng quyền lực, các ngài từng hỏi khéoThầy Giêsu xem ai được làm quan to nhất trong Nước Ngài. Còn “hai vị kia” thì lo lót chạy trước hai cái ghế nhị tam ở bên tả và bên hữu Thầy.

Làm to ai cũng muốn, nhưng lại ngại phải hi sinh. Vì thế, Chúa Giêsu không trả lời trực tiếp, nhưng Người đưa ra điều kiện để vào Nước Trời trước đã: "Các người có uống nổi chén Thầy sắp uống không?”. Chén Thầy sắp uống chính là con đường thập giá và hi sinh để cứu độ. Kế đến Người mới đưa ra điều kiện để trở nên lớn trong Nước Trời chính là: “Ai muốn làm lớn giữa anh em, thì phải làm người phục vụ anh em. Và ai muốn làm đầu anh em thì phải làm đầy tớ anh em”. Như vậy, chức quyền để phục vụ chứ không phải để cai trị.

Khi nói kẻ lớn nhất trong Nước Trời phải trở nên như bé nhỏ nơi nước trần thế, không có nghĩa là bây giờ làm Giáo Hoàng rồi sau này trở thành kẻ rốt hết, nhưng Chúa nhắm đến một tinh thần khiêm tốn và phục vụ, sự phục vụ đó tuỳ theo bậc sống của chúng ta nơi thế gian này.

Noi gương Chúa Giêsu đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng phục vụ và hi sinh vì con người, chúng ta cũng thế, hãy sống tinh thần khiêm tốn và phục vụ anh chị em trong phận vụ riêng Chúa ban cho từng người.

 

Lạy Chúa Giêsu, xin cho mọi người chúng con biết đến với mọi người bằng tinh thần khiêm nhu và hăng say phục vụ vô vị lợi, để trong mọi sự Chúa được vinh danh. Amen.

 

 

THỨ NĂM TUẦN XVI THƯỜNG NIÊN

Ngày 26/07: Thánh Gioakim và Anna

 

+ ĐỌC TIN MỪNG: Mt 13,16-17

Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng: "Còn anh em, mắt anh em thật có phúc vì được thấy, tai anh em thật có phúc, vì được nghe. Quả thế, Thầy bảo thật anh em, nhiều ngôn sứ và nhiều người công chính đã mong mỏi thấy điều anh em đang thấy, mà không được thấy, nghe điều anh em đang nghe, mà không được nghe”. 

 

+ SUY NIỆM

Bài Tin Mừng vễ lễ song thân của Đức Mẹ chỉ có hai câu, nhưng bao hàm một ý nghĩa đặc biệt về các đấng thánh thiện này. Thánh Gioakim và Anna đã đạt được cái phúc cao quý là lắng nghe lời Chúa và làm cho lời Chúa được phát sinh. Thật vậy, chính hoa lòng của các ngài (khi sinh hạ Đức Maria) đã minh chứng điều đó.

 

"Mắt anh em thật có phúc vì được thấy, tai anh em thật có phúc, vì được nghe”.Đó chính là cái phúc mà Chúa Giêsu nhiều lần lặp lại cho thấy tầm quan trọng của việc lắng nghe và thực hành Lời Chúa.

Cái phúc được nghe và được thấy trước hết phải kể đến các môn đệ của Chúa Giêsu, các ngài là những “người bé mọn” và đơn sơ đón nhận, tin và đi theo Chúa Giêsu, các ngài có phúc hơn các ngôn sứ và những người công chính thời Cựu Ước đã không có được vinh dự được nghe và được sống với Đấng chính là Lời Thiên Chúa.

 

Kế đến, cái phúc này dành cho những ai thấy, nghe và hiểu được Lời Chúa cũng như nhận ra ý Chúa trong mọi biến cố cuộc sống. Chúng ta ngày hôm nay có vinh dự được đọc, được nghe Lời Chúa hằng ngày trong Thánh Kinh và được hiểu qua lời giảng dạy của các đấng bậc trong Giáo Hội mà Chúa chọn để hướng dẫn chúng ta.

 

Mối phúc “lắng nghe và thực hành Lời Chúa” thật cao cả và quan trọng, thậm chí Chúa Giêsu coi việc những ai nghe lời Thiên Chúa và đem ra thực hành trở nên như ngang hàng với Mẹ và anh em Người (x. Mt 12,49-50). Năng suy niệm Lời Chúa cho đến khi cảm nhận như Chúa động đậy trong tâm mình, thì khi đó thực sự Chúa đã ở trong ta và đang lớn lên. Khi có Chúa trong mình, thì mới có thể sống và hành động như Chúa Giêsu và luôn làm đẹp ý Cha trên trời.

 

Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con được vào số những người mà Ngài cho là có phúc, tức là những người thấy, nghe và hiểu được Lời Chúa cũng như nhận ra ý Chúa trong mọi biến cố cuộc sống, để Lời Chúa được lớn lên trong tâm hồn chúng con và đơm bông kết trái là các công phúc việc lành, hầu đem nhiều linh hồn trở về với Chúa. Amen.

 

 

THỨ SÁU TUẦN XVI THƯỜNG NIÊN

 

+ ĐỌC TIN MỪNG: Mt 13,18-23

"Vậy anh em hãy nghe dụ ngôn người gieo giống. Hễ ai nghe lời rao giảng Nước Trời mà không hiểu, thì quỷ dữ đến cướp đi điều đã gieo trong lòng người ấy: đó là kẻ đã được gieo bên vệ đường. Còn kẻ được gieo trên nơi sỏi đá, đó là kẻ nghe Lời và liền vui vẻ đón nhận. Nhưng nó không đâm rễ mà là kẻ nhất thời: khi gặp gian nan hay bị ngược đãi vì Lời, nó vấp ngã ngay. Còn kẻ được gieo vào bụi gai, đó là kẻ nghe Lời, nhưng nỗi lo lắng sự đời, và bả vinh hoa phú quý bóp nghẹt, khiến Lời không sinh hoa kết quả gì. Còn kẻ được gieo trên đất tốt, đó là kẻ nghe Lời và hiểu, thì tất nhiên sinh hoa kết quả và làm ra, kẻ được gấp trăm, kẻ được sáu chục, kẻ được ba chục."

 

+ SUY NIỆM

Bài Tin Mừng hôm nay là lời giải thích cho các môn đệ hiểu cặn kẽ về dụ ngôn “Người đi gieo giống”, trước là để các môn đệ hiểu ý nghĩa của dụ ngôn, sau là để chuẩn bị cho các ngài sau này sẽ phải đối diện với một thực tế trong công cuộc truyền giáo, mà trong đó cần đến sự hào phóng của người gieo giống và kiên nhẫn với nhiều thái độ đón nhận.

 

Việc giải thích dụ ngôn nhấn mạnh đến tính chất khác biệt của các thửa đất và phẩm chất đón nhận hạt giống. Tin vào hiệu quả của Lời Chúa không được làm quên đi trách nhiệm của những kẻ nghe lời: Kết quả cụ thể của việc gieo hạt tuỳ thuộc vào thái độ đón nhận:

 

- Hễ ai nghe lời rao giảng Nước Trời mà không hiểu, thì quỷ dữ đến cướp đi điều đã gieo trong lòng người ấy. Đó là thái độ thờ ơ trước Lời Chúa, và vì không quan tâm đến Lời Chúa thì quỷ thần sẽ chiếm giữ linh hồn họ.

- Kẻ được gieo trên nơi sỏi đá, đó là kẻ nghe Lời và liền vui vẻ đón nhận. Nhưng nó không đâm rễ mà là kẻ nhất thời khi gặp gian nan hay bị ngược đãi vì Lời, nó vấp ngã ngay... Là hạng người nhiệt tình theo Đức Kitô khi mọi sự dễ dàng xuôi chảy, và bỏ Người khi khó khăn, thử thách, đau khổ, ngược đãi ập đến. 

- Còn kẻ được gieo vào bụi gai, đó là kẻ nghe Lời, nhưng nỗi lo lắng sự đời và bả vinh hoa phú quý bóp nghẹt khiến Lời không sinh hoa kết quả gì... Đây là "người tín hữu không đạt đến sự chín muồi của đức tin"... Bởi vì người ấy bị tinh thần của thế gian giữ lại, bị bối cảnh vô tín xung quanh bao vây. Chúng ta cảm thấy rõ ràng đối với Chúa Giêsu đức tin là một công việc phát triển lâu dài, và phải chiến đấu chống lại mọi thứ trở ngại, chống lại những ảnh hưởng của thế gian chiếm quá nhiều chỗ trong đời sống.

- Cuối cùng kẻ được gieo trên đất tốt, đó là kẻ nghe Lời và hiểu thì tất nhiên sinh hoa kết quả và làm ra kẻ được sáu chục, kẻ được ba chục… Sinh hoa kết quả là điều mong ước mà Chúa Giêsu muốn chúng ta thực hiện một đời sống tràn đầy, phong phú. Đối với Chúa Giêsu, điều kiện chủ yếu để đời sống chúng ta sinh hoa kết quả là Lời Thiên Chúa được lắng nghe và hiểu lâu dài. 

 

- Thiên Chúa mời gọi ta hãy lắng nghe Chúa Giê-su chỉ dạy qua lời Thánh Kinh hằng ngày. Hãy tin tưởng và đón nhận Chúa như mảnh đất tốt đón nhận hạt giống tốt. Chúa Giêsu cũng mời gọi ta tự vấn chính mình: Có bao nhiêu hạt giống “Lời Chúa” đã được gieo vào lòng tôi? Số phận của những hạt giống ấy giờ này ra sao? Hạt giống ấy đang nằm ở đâu trong cuộc đời của tôi ? Tôi đã đón nhận những hạt giống ấy như thế nào? Tôi đã làm gì để hạt giống ấy được phát triển và lớn lên.

 

Lạy Chúa Giêsu, xin làm cho tâm hồn mọi người chúng con nên thửa đất tốt, biết mở rộng lòng mình để đón nhận Lời Chúa và làm cho Lời Chúa được lớn lên trong chúng con, đồng thời làm cho Lời Chúa được lan tỏa đến mọi người nhờ đời sống đạo và những gì chúng con có thể làm được vì vinh quang Chúa. Amen.

 

 

 

THỨ BẢY TUẦN XVI THƯỜNG NIÊN 

 

+ ĐỌC TIN MỪNG: Mt 13,24-30

Đức Giê-su trình bày cho dân chúng nghe một dụ ngôn khác: "Nước Trời ví như chuyện người kia gieo giống tốt trong ruộng mình. Khi mọi người đang ngủ, thì kẻ thù của ông đến gieo thêm cỏ lùng vào giữa lúa, rồi đi mất. Khi lúa mọc lên và trổ bông, thì cỏ lùng cũng xuất hiện. Đầy tớ mới đến thưa chủ nhà rằng: "Thưa ông, không phải ông đã gieo giống tốt trong ruộng ông sao? Thế thì cỏ lùng ở đâu mà ra vậy? " Ông đáp: "Kẻ thù đã làm đó! " Đầy tớ nói: "Vậy ông có muốn chúng tôi ra đi gom lại không? "  Ông đáp: "Đừng, sợ rằng khi gom cỏ lùng, các anh làm bật luôn rễ lúa.  Cứ để cả hai cùng lớn lên cho tới mùa gặt. Đến ngày mùa, tôi sẽ bảo thợ gặt: hãy gom cỏ lùng lại, bó thành bó mà đốt đi, còn lúa, thì hãy thu vào kho lẫm cho tôi."

 

+ SUY NIỆM

Chỉ có duy nhất thánh sử Mátthêu kể lại dụ ngôn “Giống tốt và cỏ lùng” mà chúng ta vừa nghe trong bài Tin Mừng hôm nay. Một dụ ngôn chỉ ra nguyên nhân của sự thiện ác từ đâu và chứng minh một thực tế là thiện và ác cùng tồn tại song hành với nhau.

Dụ ngôn này cho biết trong các công việc của Nước Thiên Chúa, vẫn có xen lẫn những công việc của ma qủi, mà trong giai đoạn sống ở trần gian, nguời ta không thể nào triệt bỏ hết được, chỉ đến ngày tận thế sự phân định mới rõ ràng. Vì thế, dụ ngôn cỏ lùng có mục đích diễn tả lòng kiên nhẫn của Thiên Chúa, Ngài chấp nhận tốt xấu pha trộn, đợi đến ngày cuối cùng Chúa mới lấy quyền phân xử.

Trong trần gian cũng như trong Giáo hội luôn có những người xấu  sống bên cạnh những người tốt, cái thiện và cái ác lẫn lộn. Ánh sáng và bóng tối trong thế giới ta đang sống, thiện và ác trong lòng mọi người, đó là cánh đồng lúa mì mà trong đó cỏ lùng mọc lẫn lộn bên cạnh cây lúa tốt. Còn đối với con người, xấu tốt ở xen lẫn với nhau, vàng thau lẫn lộn, không phân biệt được tốt xấu, hoặc đôi khi đánh giá lầm mà coi người tốt ra người xấu, hoặc người xấu ra người tốt.

Thiên Chúa cho kẻ lành người dữ sống chung với nhau, cũng như cho cỏ lùng và lúa cùng mọc lên, đến ngày tận thế Thiên Chúa mới phân xử, mới tách biệt chiên ra khỏi dê, người lành khỏi kẻ dữ. Trong khi chờ đợi ngày phân xử, chúng ta được mời gọi yêu thương mọi người, nhất là tạo điều kiện cho những kẻ tội lỗi biết sám hối trở về đường lành, còn việc xét xử thì dành cho Thiên Chúa.

Trong Hội thánh và nơi mỗi người có một sự pha trộn thánh thiện và tội lỗi, thiện và ác  đó là điều không tránh được. Hội thánh là thánh thiện tự bản chất, nhưng Hội thánh cũng có những con người yếu đuối và tội lỗi, và chúng ta,  mặc dầu đã nhận nhiều ân sủng qua phép Rửa tội cũng có khuynh hướng phạm tội.

Như thế, qua dụ ngôn này, chúng ta đừng có ảo tưởng là có thể có một Hội thánh hoàn hảo ở trên trần gian này, trong đó chỉ toàn những người thánh thiện. Trái lại, kẻ lành người dữ sống chung với nhau. Hội Thánh đó tuy có biết bao người tốt lành thì vẫn tồn tại những cá nhân tội lỗi núp bóng Hội Thánh. Đó là một sự thanh luyện trường kỳ làm cho Hội Thánh ngày càng hoàn thiện hơn cho đến ngày được viên mãn trong Chúa Giêsu quang lâm. Và Thiên Chúa kiên nhẫn chờ đợi cho kẻ dữ biết ăn năn sám hối để được tha thứ.

 

Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con luôn biện phân được sự thiện ác cùng tồn tại ngay trong chính thân phận làm người của chúng con và ngay trong Hội Thánh Chúa, để chúng con cùng cộng tác với Chúa mà kiên nhẫn và giúp những tội nhân hoán cải trở về với Ngài. Amen.

 

Lm. Hiền Lâm

Thiết kế Web : Châu Á